Ở một nơi khác Tuấn đang khổ sở khóc không ra nước mắt. ngày nào cũng đột phá giới hạn bản thân ít nhất lần, nghĩa là sức cùng lực kiệt đến không thể kiệt hơn sẽ đột phá giới hạn bản thân, mấy ngày nay cậu ta không hiểu sao Hóa Thần nó nhiều còn hơn ruồi Châu Phi, lần nào cũng cửu tử nhất sinh, lưỡng nữ căng thần kinh để điều khiển thiên nhiên đánh lạc hướng, nếu không Tuấn đã đắp mộ cuộc tình từ cái thủa nào.
- huhu... Không chịu nổi nữa, ta muốn gặp mẫu thân, ta muốn được tắm... huhu...
A Trúc khóc huhu hờn dỗi cả mặc, biết là lỗi do mình, nhưng mà một công chúa được chiều mấy trăm năm nay như nàng thà ăn cá con hơn hơn ăn xương.
- suỵt... Nhỏ miệng thôi, ta mắc bệnh tim!
Tuấn vừa chạy trong rừng vừa phải dỗ hai đứa bé này điên cả đầu, cứ to mồm lên, rồi có thằng Hóa Thần nào nó nhảy ra phía trước hú hòa thì Tuấn đột quỵ mất.
Hiện tại cậu ta đang một đường đi về nước Mỹ, rồi lại đi về rừng Amazon, đưa hai con bé về nhà, chứ đưa theo người biết là tối chăn gối hò hét ngon thật đấy, nhưng cái mạng nhỏ khó giữ.
- phu quân, chàng không phải lo quá, chúng ta sẽ thoát thôi, số mệnh chúng ta cao lắm, không chết được đâu.
A La Ngạn ôm cổ Tuấn an ủi, Tuấn nghe vậy mặt đen thui:
- ừm, ta biết số mệnh các nàng cao mà, mấy ngày nay ta cảm nhận được, không cần nhắc!
Lưỡng nữ mặt đỏ bừng bừng, còn muốn hơn mặt trời, người ta có lòng tốt an ủi, vậy mà lỡ lòng nào dội nước lạnh vậy?
Lưỡng nữ nào biết Tuấn không đặt vấn đề đang bị truy sát lên hàng đầu, cái mà thằng đầu đất này đang nghĩ đó là ăn nói làm sao khi gặp mẹ vợ, có ai nghe nói con rể thịt cả hai đứa con gái cưng của của mình chưa? Có ai nghe nói không xin phép, không biết mặt phụ huynh nhà người ta đã ôm luôn con gái cưng nhà họ đi luôn một mạch ăn chơi hát lươn? Quan trọng nhất là tộc tinh linh không được lấy người ngoài, cũng tuyệt không lấy nhau, nơi đó họ tắm trong Sinh Mệnh Chi Tuyền, thứ thần vật này đối với tộc tinh linh có cái tuyệt vời, đó là không cần nam nhân vẫn có thể đẻ được, cũng như nữ hoàng tinh linh, có tin đồn vì ngủ quên trong Sinh Mệnh Chi Tuyền nên nữ hoàng tinh linh sinh đôi hai tiểu công chúa, chứ không có chỉ sinh một thôi, mà nữ hoàng ngủ quên biết là vậy nhưng thằng nào con nào dám bén mạng vào khuê phòng nữ hoàng đánh thức nàng ta dậy, sống dai sống thọ chỉ có giả ngu thôi
Tuấn đang lo cái đó nhất đây, ai kêu hai đứa nhỏ không nhắc, thịt xong rồi mới kể, ai mà biết tộc tinh linh không lấy nhau, móa! ( biết cũng thịt thôi, viện cớ đó)
- phu quân cho thiếp hỏi một chút được không?
A Trúc rụt rè nấp nó trong áo Tuấn chui ra hỏi nhỏ, nàng và tỉ tỉ có một vấn đề cực quan trọng mà chỉ dám ấp ủ trong lòng không dám hỏi.
- có gì không?
Tuấn khó hiểu hỏi lại, thường ngày thấy hai đứa bé này vui vẻ lắm mà? Sao giờ lại thần bí vậy?
A Trúc hít một hơi thật sâu nói:
- là lần đầu chàng cứu thiếp đó, lúc đó chúng thiếp cảm giác một khí tức tà ác lạnh lẽo lắm luôn, như kiểu âm ti địa phủ vậy, thứ khí tức đó tiếp cận muội, nhưng không hiểu sao tỉnh dậy lại gặp chàng, không biết chàng gặp kẻ đó chưa?
Vừa nghe cái Tuấn biết ngay ai, Thiên Long chứ còn ai, Ma khí đó cậu ta còn sợ một dặm chứ nói gì hai đứa bé thiên về giới thứ ba này, cảm giác tộc tinh linh cực mạnh mẽ với giới thứ ba, ba giới ở đây đương nhiên Thiên giới, Địa giới và Ma giới.
Tuấn tin là có ma giới thì tuyệt đối có Thiên giới, đợi thực lực mạnh nhất định sẽ có thể tiếp cận với nhiều nội tình khác.
Thực lực càng lên cao, ra ngoài càng rộng lớn, áp lực càng nhiều, vấn đề càng rộng, thực lực tuy cao nhưng cái chết nhũng rất dễ.
- đó là bạn thân của anh, khí tức cậu ta có vẻ hắc ám, tuy nhiên ta và người đó lại cùng một môn phái!
- hai đứa không nên sợ hãi, vì bảo vệ chúng ta tên đó đã dụ hai lão già kia đi, để ta dẫn hai đứa chạy trốn một cách bình an đó!
Nghe vậy hai cô nàng kinh ngạc lúc lâu không biết nói sao, thực sự khí túc đó rất kinh khủng, với trải nghiệm và thực lực hiện tại của hai cô bé thì đương nhiên là sợ Thiên Long, không phải sợ mà tuyệt đối không dám đối mặt, Tuấn họ còn tự tin phối hợp xua đuổi tà khí đang đeo bám, thế nhưng họ còn không dám đối diện với Thiên Long thì nói gì đến xua đuổi tà khí ô uế?
Lưỡng nữ trong lòng cảm ơn Thiên Long có, thế nhưng họ không dám nghĩ đến việc cảm ơn, họ không có dũng khí, cái này chắc phải nhờ mẫu thân rồi.
Đường còn dài cái chết còn nhiều, Tuấn thận trọng di chuyển cước bộ, khinh vân quá tốn khí công, nhưng không sao, thứ cứu mạng mình thì tốn tý cũng được.
...
- huhu... Thiên Long... Thiên Long... huhu...
Thiên Long vừa về tới nhà, Tuyết Băng Băng nhào vào lòng cậu ta khóc nức khóc nở, ủy khuất cầm cái nhuyễn giáp lên đưa cho Thiên Long, ngọc thủ run run lật chỗ bị rách nói:
- rách rồi... rách rồi huhu... không chịu đâu...
Thiên Long phải vặn van, phóng to hết cỡ đồng tử lên mới nhìn thấy có vài sợi ánh kim đứt, bế Tuyết Băng Băng lên vỗ lưng dỗ:
- ờ ờ không sao không sao... Ai làm rách vậy?
- huhu... Nhị ca làm rách á... Hắn chạy đâu mất tiêu rồi... Thiên Long làm chủ cho Băng Băng!
Tuyết Băng Băng ôm Thiên Long ủy khuất làm nũng, nhuyễn giáp Thiên Long tặng nàng còn không dám mặc, vậy mà tên hỗn đản nhị ca làm rách mất, thế mà lúc mượn mồm ó to lắm cơ,.
- mặt hàng này trốn đâu rồi?
Thiên Long nghiến răng ra bộ có vẻ tức lắm, để con bé có thể so sánh với cái tảng băng vạn năm khóc thành ra thế này, nhất định là giận lắm mới vậy đây, Thiên Long thì lú luôn rồi, ra ngoài giơ tay nhấc chân đều là mạng người, về nhà vã hết nước bọt xin lỗi hai cô nàng ở nhà đến mất giọng, mặc dù không biết mình sai cái gì, cứ thấy dỗi là đi xin lỗi, đời nó oái oăm.
Về phòng cung phụng hai cô nàng bánh bèo điên đầu, Thiên Long chuồn gấp tới chỗ Tuyết Hàn Mặc đang lẩn trốn trên đỉnh núi xa xa, nơi đây nhìn xuống phong cảnh hùng vĩ, non nước sơn thủy nhẹ nhàng thoắt ẩn thoắt hiện.
- ngươi cái tên khốn, hết đứa trêu chọc hay sao chọc hai con bé làm cái gì hả? Có biết ta khổ lắm không?
vừa tới nơi Thiên Long ngồi cạnh Tuyết Hàn Mặc cằn nhằn luôn, tức không chịu nổi!
- ta có muốn đâu, ai mà biết biểu muội ta bữa nay bánh bèo quá vậy đâu, trước kia nó có cười có khóc đâu, ta chưa thích nghi kịp!
Tuyết Hàn Mặc nhún vai không thèm để ý, đây là việc tốt không có xấu, chứ cứ để Tuyết Băng Băng như tảng băng vạn năm Tuyết Hàn Mặc chịu sao nổi, bữa nay nhìn Tuyết Băng Băng chạy nhảy vui đùa làm thân ca ca như hắn thấy vui mừng khôn xiết.
Thiên Long nằm ngửa ra sau thở dài không thôi, nghĩ tới việc còn phải khôi phục thể chất cho Tuyết Băng Băng, trị bệnh cho Tĩnh Như, còn một cái quan trọng trong đời Thiên Long không quên được là tìm ông chú mất tích đâu rồi, trốn gì mà trốn không có một dấu vết luôn.