Trận thứ năm là của Nam Hinh và Thủy Tinh Lâm, Nam Hinh tên này thì kinh rồi, Hắn là Hóa Thần Bát Cấp, được dự là khôi thủ kỳ đại hội võ lâm lần này, nếu không đụng mặt với Ngạo Tà Vân và Thanh Ngọc Diệp, thì lần này Nam Hinh sẽ rước luôn cái quán quân.
~ đừng khinh thường Thủy Tinh Lâm, những trận trước hắn đều một quyền đánh bại đối thủ đó!
~ đúng vậy, chưa một ai có thể buộc Thủy Tinh Lâm bộc lộ nội tình!
Nghe thiên hạ bàn tán, Thiên Long thử cảm nhận thần thức đặt lên người Thủy Tinh Lâm, kinh hãi phát hiện Thủy Tinh Lâm cũng là Bát cấp Hóa Thần. Toàn là ngọa hổ tàng long.
~ Thủy Tinh Lâm tên này chưa biết được sẽ vào vòng cuối, ta từng đi qua thảo nguyên bát hoang, nghe người nơi đó nói Thủy Tinh Lâm là cự lang thảo nguyên, là võ giả chân chính, hơn thế nữa Thủy Tinh Lâm lại là đệ tử ưu tú nhất của một đại cao nhân võ học thảo nguyên.
Nghe Triệu Mẫn nói, Thiên Long trở lên kinh hãi không thôi, từ miệng Triệu Mẫn nói sư phụ Thủy Tinh Lâm là cao nhân võ học, vậy nhất định là nội tình sư phụ hắn rất cao thâm.
Thủy Tinh Lâm chậm rãi bước vào võ trường, nhưng lại không vì đối thủ của hắn là Nam Hinh mà lùi bước, ánh mắt cũng không hề sợ hãi chút nào.
Nam Hinh là đệ tử hạch tâm của một trường lão Phiêu Diêu Môn, còn Thủy Tinh Lâm là một cự sói thảo nguyên cô độc, trên ngực có một viên đá rubi nhỏ, chứng tỏ hắn đã được Linh Lung Tháp chọn vào làm môn hạ, cũng như Thiên Long, cả hai chỉ mới được chọn mà thôi.
~ Ầm…
Đại đao sau lưng Nam Hinh rân rân bay lên không trung, từ thiên không một tia điện quang đánh rầm vào đại đao của hắn, đây chính thần binh Lôi Thần Chiến Đao bài danh thứ hai mươi tóp cửu cửu thần khí, làm cho khán đài đỏ mắt ghen tị. Trên đầu Nam Hinh xuất hiện một đầu Chu Tước đỏ rực, thiêu đốt năm dặm chiến trường sau lưng hắn.
~ Roẹt…
Thủy Tinh Lâm xoạt rút ra hai trảo như người sói ở hai chi, ánh lửa phập phồng tỏa ra trên thân trảo, đây cũng là thần khí Lang Băm Trảo bài đang thứ tóp cửu cửu thần khí, tới đây thì chiến đấu không khác gì con nhà danh gia vọng tộc khoe của, làm nhiều người mắt nổi cả tia máu. Trên đầu Thủy Tinh Lâm xuất hiện một đầu Lang bạc, một con sói già hú dài phong chi lực sau lưng cắt xé không gian năm dặm sau lưng hắn.
~ tới đi, ta muốn xem Đệ Nhất Đao thủ Phiêu Diêu Môn ra sao.
~ được, ta cũng muốn nếm xem sói hoang thảo nguyên bát hoang ngươi có uy danh ra sao.
Hai mắt Nam Hinh đỏ rực bắn ra hỏa lực thiếu chút nữa hóa luôn thành Chu Tước sĩ, hắn lao lên đem theo uy thế cường hãn phàm là kẻ cản đường kể cả không khí cũng bị xé toạc.
Xoẹt…
Vuốt trảo từ sau gáy về trước, Thủy Tinh Lâm hạ tấn đưa nhị trảo về sau, nhún một phát làm thiết thạch dưới chân hắn bể nát, lao thẳng vào Nam Hinh đang như một cơn sóng thần đổ tới, mắt không thèm tỏa ra một tia nhân nhượng, Thủy Tinh Lâm cường thế giết tới.
Xoẹt…
Phía bên ngoài chiến trường còn chưa kịp định hình, thì Thủy Tinh Lâm đã đứng quay lưng vào sau lưng Nam Hinh.
Bùm…
Hư ảnh Chu Tước gào lên một tiếng kêu thảm thiết, cất lên một hơi tuyệt vọng đầu chu tước đã bể nát trong không gian, Nam Hinh đứng im như một cây trụ mắt mở to tròn căng muốn lòi ra, không thể tin, phía sau Thủy Tinh Lâm chậm rãi đưa một túi vải đang đập thình thịch ra vứt xuống đất.
Một chiêu tuyệt sát đối thủ, móc tim kẻ địch tay không dính máu chỉ có thể sói hoang cô độc của bát hoang thảo nguyên.
Sinh cơ đã tận, Nam Hinh đổ rầm xuống sàn chiến trường, lao vào với uy thế bức ép hiển hách, ra đi trong yên lặng mãi mãi.
Một vị tuyệt đỉnh thiên tài, không ngờ lại chết dưới Trảo của Thủy Tinh Lâm như vậy.
Chỉ một Trảo!
Khán giả lúc đầu là tĩnh lặng sau đó là bùng nổ.
Tiếp sau đó hạ được Nam Hinh, Thủy Tinh Lâm đối nhãn nhìn Thiên Long, bởi danh tiếng của Thiên Long có đi kèm đó là U Linh Trảo, mà Thiên Long lại rất cường hãn, vậy nhất định trảo pháp cũng không kém lắm, hắn muốn cùng Thiên Long solo trảo pháp.
Thiên Long cuối cùng quay qua đối nhãn với Thủy Tinh Lâm, nhất định sẽ đấu, cả hai cười tiêu sái gật đầu một cái, chỉ một cái gật đầu đã ký ra một cái khế ước chiến đấu, thế ta mới nói sống trong cái thời đại võ giả vi tôn vầy thì nên thận trọng đối với từng một hành động nhỏ, cho dù một cái chớp mắt cũng đã vô hình hình thành nên một cái thiên đại tai họa.
lần nữa lại gây chấn động.
Tất cả học viên và khán giả bên ngoài võ trường đều thảo luận việc này, thảo luận một Trảo vừa rồi của Thủy Tinh Lâm, càng thêm e dè hắn, đồng thời càng thêm mong chờ trận đấu tiếp theo, rất muốn nhìn thấy cảnh tượng hắn chiến thắng đến cuối cùng.
Không ai có thể ngăn được bước tiến của hắn.
Đám Lang Khắc Hàn hay Tuyết Hàn Mặc đều nhìn về phía Thiên Long với vẻ đầy lo lắng.
~ kệ đi, sống chết có số!
Thiên Long lẳng lơ không để ý lắm, trong lòng chửi ầm tên Thủy Tinh Lâm lên, bát cấp Hóa Thần cái con khỉ, cửu cấp thì có chứ bát cấp bố thằng nào tin nổi.
Trận thứ sáu diễn ra thí sinh là Ngân Tam Nguyệt chiến với Bích Vô Hải, Bích Vô Hải là Hạch Tâm đệ tử của Tam trưởng lão Linh Lung Tháp. Ngân Tam Nguyệt được cửu trưởng lão Phiêu Diêu Môn thu nhận, trên ngực có thẻ của Phiêu Diêu Môn.
Bích Vô Hải sở hữa thanh Thủy Liên Kiếm bài danh tóp cửu cửu thần bình lợi khí, vừa lên chiến đài, Ngân Tam Nguyệt định chơi mèo vờn chuột với Bích Vô Hải, không ngờ bị Bích Vô Hải dùng thủy chi ý kiếm, một thanh kiếm ảnh thủy lực đâm xuyên ngực Ngân Tam Nguyệt, trực tiếp loại luôn đối thủ.
Chiến đấu của Ngân Tam Nguyệt và Bích Vô Hải hai kẻ thiên tài đều là ngang tài ngang sức thực lực ngang nhau, nhưng Ngân Tam Nguyệt lại chơi trò khiêu khích, liền bị Bích Vô Hải dùng toàn lực đánh cho không kịp trở tay, cũng như trong game, hai thằng ngang cơ, thằng nào ra chiêu trước, thằng đó ăn! Đâu có kiểu ngang cơ nhau còn chơi đùa đối thủ, đây là ngán sống.
Trận thứ bảy, đó là trận lôi cuốn nhất, đối đầu nhau là kẻ ở chiến đài số , tên này có một thanh Liệt Diễm Kiếm, bài danh thứ thần binh lợi khí, toàn thân hắn kiếm khí sắt lạnh, cái hắn tu là nhất kiếm đạo, một kiếm đắc đạo là con đường hắn theo đuổi. Hắn tên Liệt Diễm, à nhầm không phải tên mà là biệt danh, ai chả thích đặt biệt danh của mình giống với thần binh trong tay, nó cứ như kiểu nhân kiếm hợp bích người kiếm làm một.
Đối thủ của Liệt Diễm là Mai Thái Cổ, một cự đầu khét tiếng nơi Ấn Độ, tên tiếng hán dịch qua là Mai Thái Cổ, mang trong mình một thân võ học Ấn Độ, hắn dùng quyền như kim cang đấu với Liệt Diễm.
Phành Phành Phành…
Mai Thái Cổ lao lên, một đường dẫm nát thiết thạch dưới chân, thấy đối thủ lao đến Liệt Diễm điều động Cửu Linh Lực vào kiếm lao lên, mũi kiếm thẳng lòng bàn chân Mai Thái Cổ.