Sụt….
Ma kiếm đột nhiên với một tỉ lệ chuẩn xác đâm ngậm kiếm xuống dưới khe nứt, phải biết rằng xoay với tốc độ bào mòn không khí làm trường lực xung quanh bị xé rách, với tốc độ như thế lại có thể chuẩn xác đâm xuống khe nứt nhẹ nhàng như kiếm vào vỏ thì quá là vi diệu. Khe nứt bề ngang bề rộng vừa khít bao phủ ma kiếm.
Vù vù vù…
Chít….
Từ khe nứt chảy ra một dòng linh dịch lạ lẫm, linh dịch tỏa ra tử quang li ti mờ nhạt, bốn phương tám hướng nhưng vẫn nằm trong nền văn minh phù văn, vòng trong văn minh phù văn to tròn ba trượng đột nhiên sáng rực lên, kết thành ma pháp của một ấn ký tam giác quỷ. Biểu tượng của địa ngục tăm tối những thứ giết tróc đều được biểu thị ra bên ngoài.
Ríu! Ríu!
Khe nứt bay ra một đạo thần niệm hư ảnh, một trung niên bộ dáng tao nhã xuất hiện tỏa ra một đạo khí tức trầm bổng. Mắt nâu nâu hạt dẻ tóc dài tới lưng có cột tiêu nhã, khuôn mặt góc cạnh phù hợp chuẩn của một đấng trưởng thành.
~ Diệt Thế Kiếm Chủ đã tới!
~ Nói ta?
Thiên Long chỉ mặt mình hỏi nhỏ, Diệt Thế kiếm chủ là gì?
~ Diệt Thế Kiếm Chủ, Kiếm Chủ Chi Tôn, Kiếm Vương Quy Hàng, Đao Vương Tả Hữu.
Hư ảnh bạch y nhân hai tay đan lại nhàn nhã nhìn Thiên Long, hắn rất mập mờ một điều gì đó khó nói.
~ Ta không biết ngươi đang nói gì!
Thiên Long ngồi xuống khoanh chân lại, Thiên Long biết bản thân hắn sẽ moi được một số điều quan trọng từ hư ảnh này.
~ Nhỏ một giọt huyết dịch lên chuôi kiếm.
Thiên Long nghe lời cũng trích một giọt huyết dịch lên chuôi ma kiếm, huyết dịch thì ngày nào ma kiếm chả hút vài giọt, có thấy bao giờ xuất hiện chút hiện tượng gì đâu, nay tự nhiên đòi một giọt, cũng chỉ là ba cọng lông trên một trâu mà thôi.
Nhận một giọt huyết dịch từ Thiên Long, nơi khe nứt bắn ra ba đạo xiềng xích, kích thước chỉ như một cọng tơ nhện, ôm lấy giọt huyết dịch Thiên Long, sau đoa giọt huyết dịch Thiên Long bị co lại do ba đạo tơ xích hút, trên không trung hình thành một đoạn văn tự cổ xưa, nhưng lạ cái là Thiên Long hiểu hết ý nghĩa phức tạp của nó.
~ Diệt Thế Kiếm Chủ đời thứ , sinh ra ở thế giới Lạc Hồng Đại Việt, có nhiệm vụ dẫn dắt Đấu Chiến Thần Tướng chu diệt Vực Ngoại thiên ma, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, công đức viên mãn, phá tan chướng khí, thiên đạo chúc phúc, hồng phúc tề thiên.
Rất nhiều thông tin được nạp vô đầu làm Thiên Long rống lớn đau đớn bất tỉnh tại chỗ, trước khi hắn bất tỉnh không nhanh không chậm vẫn biết một điều, bản thân hắn không phải sinh ra ở trái đất. Mà là một thế giới khác nhưng bị đưa đến đây.
~ Diệt Thế Kiếm Chủ lại là Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ, hai chức danh đều đổ dồn lên một người, đây không phải là chuyện may mắn, đó là xui xẻo, khi xưa gánh nặng đổ dồn lên vai hai người thì nay một người phải gánh hai cái số mệnh một lúc, không ngờ… thật không ngờ… thiên đạo lại chớ trêu sắp xếp số mệnh hắn oan nghiệt như vậy.
Hư ảnh bạch y thở dài đau lòng thay Thiên Long, nếu Thiên Long là Diệt Thế Kiếm Chủ thì phải cùng sát cánh với một Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ khác, mà Thiên Long lại là Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ thì phải giết hai kị sĩ còn lại, vậy số mệnh buộc Thiên Long phải sống, bởi vì Diệt Thế kiếm chủ là chủ chốt của toàn vị diện, Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ chết không sao, vẫn còn Diệt Thế Kiếm chủ, Diệt Thế Kiếm Chủ mà chết, coi như chấm dứt một thời đại, mà hiện tại, Thiên Long lại là Diệt Thế Kiếm Chủ, hắn không thể chết, Thiên Long mà chết là cả vị diện cùng đi theo an táng chung.
~ A…
Thiên Long tỉnh lại bật lên hét lớn, hắn nhìn thấy một tràng cảnh đau đớn, một thanh niên ham chơi, bị phụ mẫu tức giận đuổi khỏi nhà, phiêu lưu lang thang khắp thiên hạ, gặp sóng gió không lùi bước, chu du qua bao miền đất hứa, lạc trôi đến nhiều thế giới khác nhau, không biết từ khi nào thực lực đại tiến, một thân thực lực sánh ngang với các thần linh thời đó, thế nhưng khi cảm xúc yếu nhất, cậu thiếu niên năm xưa đã trưởng thành một đấng hào kiệt, cậu ta quyết tâm đi về nhà, nơi mái ấm cũng là bi kịch.
Khi về tới gia tộc, phụ mẫu lại không ngờ chọn quyết định đuổi cậu thanh thiếu niên đó đi, gạch tên khỏi sổ sách gia phả gia tộc, chỉ vì một lỗi ngươi nhỏ nhoi, đó là yêu phải con gái của kẻ địch gia tộc, hai gia tộc đánh đá nhau con cháu chịu khổ, thanh niên dẫn người con gái chu du bốn bể, cuộc sống không được bao lâu, thanh niên khi về nhà đã phải khụy gối ngơ ngác, cả một thế giới của hắn bị hủy diệt, gia tộc hắn hùng bá của thế giới đó tan đàn xẻ nghé không còn một ai, những người trong gia tộc còn sống ít tới nỗi đều bỏ đi, không ai có ý chí gầy dựng lại gia tộc từng quát tháo nhiều thế giới khác nhau, cậu thanh niên vẫn chưa hiểu tại sao.
Sau khi chôn cất lại cho cả gia tộc hẳn hỏi, cả một đại lục bị hủy diệt đủ hiểu độ tàn phá của kẻ ra tay ra sao, nơi gia tộc bề thế cuả thanh niên chỉ còn lại một lão quản gia và một chú chó vàng trông coi, cậu thanh niên quyết định dẫn thân đi tìm kẻ thù để rửa hận.
Vị nữ nhân của nhứ cũng chỉ là người thường, mắc bệnh không thể tu luyện, kinh mạch tổn thương sâu sắc, đã từ biệt cõi trần từ lúc thiếu niên đang phiêu bạt giang hồ, dù thời gian qua bao lâu, nhưng thiếu niên vẫn quyết một lòng một ý với cô gái ấy.
Và sau đó…. Sau đó đã hết, Thiên Long không còn biết gì nữa.
~ Cậu đã tỉnh!
Hư ảnh bạch y nhàn nhã hỏi lại, số mệnh đã định không thể không theo, nghịch lại số mệnh chỉ có thần linh, mà thần linh đã tuyệt chủng từ rất lâu rồi, không thể nào xuất hiện tiếp ở đây được.
~ Giấc mơ ta gặp phải???
Thiên Long chống đầu hỏi rõ, thanh niên trong ký ức của ta là ai?
~ Đúng vậy, đó là tiền thân kiếp trước của cậu.
~ Mỗi đời Diệt Thế Kiếm Chủ đầu xuất thân từ đại lục bị hủy diệt, gia tộc cậu bị hủy, đại lục cậu bị hủy, thù hận chưa thể trả, còn nhiều điều chưa thể làm, sau khi cậu chết sẽ không bị dòng sông thời gian hút vào, đó là một ngoại lệ, đã thế còn được đi qua Lục Đạo Luân hồi để đầu thai kiếp mới, đó lại càng là sủng ái của gia tộc dành cho cậu, phúc đức gia tộc gầy dựng vạn năm đầu giúp cậu may mắn được đi vào Lục Đạo Luôn Hồi.
~ Sau khi đầu thai sẽ là Diệt Thế Kiếm Chủ, bởi vì Diệt Thế Kiếm Chủ chưa sinh đã Diệt Thế, khi sinh Đã Diệt Thế và khi mất cũng Diệt Thế.
Hư ảnh trả lời nghiêm nghị, đứng trước Thiên Long nhưng hắn vẫn rất tôn trọng, kiếp trước khổ tận cam lai, kiếp này vẫn vậy, đã thế lại gánh hai cái số mệnh, một con người phi phàm vượt qua giông bão đến được đây, tuy nhìn bề ngoài lạnh nhạt vô tình, nhưng có ai biết hắn đã trải qua những gì, đến lúc tuyệt vọng nhất cũng thoát khốn mà ra được thì còn gì có thể làm khó cậu ta, Thiên Long đã trải qua quá nhiều mùi đắng cay cho nên rất thấu nhân sinh, Thiên Long hắn cần được tôn trọng.
~ Kiếp trước của ta có phụ mẫu như vứt đi, kiếp này cũng vậy!
Thiên Long không hề quan tâm phụ mẫu là cái gì, đối với hắn tình thân của gia đình hoàn toàn không có, không có và không có, không phải vì vô tình mà là vì chưa biết nó ra sao, cũng giống như tôm hùm, ngươi chưa ăn thì ngươi biết mùi vị ra sao? Thấy người khác ăn ngon ngươi cũng cảm thấy ngon, thấy người khác có gia đình ấm áp ngươi cũng cảm thấy có gia đình tốt biết mấy.