Truy Mệnh cất giọng lo âu.
- Hiện tại binh lực của chúng ta chỉ có mười một vạn. Chống đỡ với mười bảy vạn quân của tướng Lôi Lão Hổ còn có cơ hội thủ thắng. Nếu bây giờ chia ra e rằng khó mà giữ nổi thành Piran này. Nếu thành lũy cuối cùng này bị phá, Persian cũng sẽ xóa tên khỏi bản đồ thế giới đế chế.
Hồng Anh lập tức đứng dậy nói.
- Nếu chúng ta không kéo về chiếm lại kinh thành, mười mấy vạn tướng sĩ thành Aryan bị cô lập. Nhất định sẽ bị liên quân của hai đế quốc xâm lược vây đánh đến chết! Đều là quân thần Persian sao chúng ta có thể bỏ mặc họ?
- Ta cũng biết như thế. Nhưng bây giờ tướng quân kéo mấy vạn binh mã về làm sao có thể chiếm được kinh đô? Thám tử báo về, trong kinh thành hiện đang có mười hai vạn quân Babyliona tập kết. Tướng quân định mang mấy vạn quân về dâng mạng cho bọn chúng sao? Chưa kể mấy vạn quân còn lại ở đây liệu có giữ nổi thành Piran này không? Nếu nơi đây thất thủ quốc vương cùng nữ hoàng phải làm thế nào?
- Dù có chết ta cũng nhất định phải về cứu Aryan. Các tướng sĩ trung thành quả cảm ở đó còn đang đau khổ chiến đấu. Sao ta có thể trơ mắt nhìn họ bị tàn sát? Chúng ta cứ co cụm phòng thủ ở đây liệu Persian sẽ không bị thôn tính sao?
- Tướng quân đừng để tình cảm lấn át lý trí. Ta là đại tướng cầm quân ở đây. Tính mệnh các tướng sĩ phụ thuộc vào quyết định của ta. Dù đau lòng nhưng xin lỗi ta sẽ không chia binh cho tướng quân về nộp mạng!
- Tướng sĩ ở đây dù sao vẫn là quân lính của Persian. Xin quốc vương và nữ hoàng hãy truyền lệnh chia binh về cứu thành Aryan!
Hồng Anh nói xong hướng về phía quốc vương Messi và nữ hoàng Thanh Loan dập đầu cầu khẩn. Thuộc hạ cùng bách tính thành Aryan của chàng đang trông ngóng chàng từng ngày. Làm sao Hồng Anh có thể phụ lòng họ. Dù có tử trận chàng cũng phải trở về.
Thân mang chức vụ là một đại tướng quân. Nhưng sâu thẳm trong lòng chàng lại là tính cách của một đại hiệp trượng nghĩa. Tính cách này tuy có thể sẽ làm hại chàng. Nhưng nó là cái chất điển hình đã ăn sâu vào trong xương tủy của một chính nhân quân tử. Dù tan xương nát thịt cũng khó mà thay đổi được. Đấy chính là lý do các bộ tướng thuộc hạ luôn một lòng trung thành với chàng. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào Hồng Anh cũng sẽ không bỏ rơi họ.
Thế nhưng đáp lại lời cầu khẩn của Hồng Anh lại là vẻ mặt tang thương của nữ hoàng Thanh Loan. Nàng thay quốc vương em trai nhiếp chính. Phải lấy đại cục làm đầu. Lời của đại tướng quân Truy Mệnh nói chính xác tình thế hiện tại. Nghe có vẻ tuyệt tình nhưng lại là quyết định hợp lý cho vương quốc lúc này.
Nàng tuy phận nữ nhi nhưng trí tuệ rất sáng suốt. Nàng biết thế nào là tốt cho vương quốc. Nếu chỉ là cá nhân nàng. Thanh Loan sẵn sàng cùng Hồng Anh trở về kinh thành quyết tử chiến. Dù có chết trận cũng không mảy may hối hận. Nhưng với cương vị người đứng đầu Persian. Nàng đành phải đau đớn không đồng ý với kế sách của chàng. Thanh Loan cất giọng tang thương.
- Ta thấy kế sách của đại tướng Truy Mệnh là đúng đắn. Mong Võ hầu hãy lấy đại cục làm trọng!
- Nàng…
Lời đến cổ họng thì tắc nghẹn lại. Hồng Anh đứng dậy đưa ánh mắt đau đớn nhìn người thiếu nữ mình yêu trước mặt. Thiên ngôn vạn ngữ lúc này cũng chẳng thể nói một lời.
Chàng đưa ánh mắt nhìn hết lượt tất cả các tướng lãnh đang đứng tại đây. Nhìn đến ai người đó cũng cúi mặt xuống không nói gì. Từ vẻ mặt đã biết mọi người đều đồng ý với quyết định của nữ hoàng. Hồng Anh siết hai nắm tay lại thật chặt. Sau đó quay người dứt khoát rời bước đi. Đi qua chỗ tướng quân Truy Mệnh thì nghe hắn khẽ nói.
- Võ hầu tướng quân! Ta kính trọng ngươi là một trang hảo hán. Nhưng quyết định của ta là suy nghĩ vì tướng sĩ. Mong tướng quân hiểu cho!
Hồng Anh dừng bước đưa ánh mắt nhìn sâu vào mắt hắn. Buồn bã buông lại hai tiếng.
- Ta biết…bg-ssp-{height:px}
Sau đó dứt khoát cất bước rời đi. Phía sau bộ tướng Hoàng Lan giận dữ nhìn nữ hoàng Thanh Loan chằm chằm. Cũng không nói gì rảo bước theo Võ hầu. Hồng Anh đi đâu hắn sẽ đi đấy. Dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không mảy may do dự.
Tiếp đến Tiểu Bạch Long, Xuân Thứ, Mai Cồ Tí cũng nối gót theo sau. Năm tướng cứ vậy rời khỏi cuộc họp. Mọi người biết đi theo Hồng Anh là thập tử nhất sinh. Nhưng đã là bằng hữu chân chính, thì mọi việc sau này thế nào cũng đâu có xá gì. Đời người mười việc thì có đến tám chín không như ý. Cùng lắm là chết mà thôi. Hai mươi năm sau sẽ lại là một trang hảo hán. Trên đời có những chuyện dù biết không thể nhưng vẫn cứ phải làm.
Thanh Loan đau đớn nhìn bóng hình yêu dấu dần xa khuất. Trong tim nàng như có hàng vạn mũi kim đang đâm vào. Nàng buông lại một câu sau đó cũng dẫn quốc vương Messi rời đi.
- Chuyện còn lại đại tướng Truy Mệnh bàn bạc cùng các tướng lãnh. Ta xin cáo lui trước…
Chỉ vừa bước chân ra khỏi phòng nghị sự. Nàng đã ôm mặt gục xuống khóc nức nở. Nàng đã tự tay cắt đi ân tình với đại ân nhân đồng thời là người mà nàng yêu tha thiết. Chàng vì nàng không mảy may để ý đến tính mạng. Vậy mà nàng nhẫn tâm đẩy chàng vào chỗ chết.
Với tính cách của Hồng Anh, nàng biết chàng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Cảm giác của Thanh Loan lúc này còn đau đớn hơn cả cái chết. Em trai Messi còn nhỏ dại không hiểu chuyện cất tiếng hỏi chị.
- Chị Thanh Loan sao lại phản đối đại ca? Đại ca rất tốt với chị em mình mà?
Nữ hoàng lại càng khóc như mưa như gió.
Hồng Anh về đến lều trướng lập tức triệu tập năm mươi thân vệ còn lại của mình. Đây đều là những chiến hữu sát cánh cùng chàng từ Aryan tới đây. Thân nhân của họ cũng đều còn ở đó. Chàng không biết phải mở miệng với những anh em này thế nào. Bọn họ vào sinh ra tử một lòng đi theo chàng. Thế nên trong lòng chàng là vô cùng áy náy. Hồng Anh cất giọng buồn bã nói.
- Triều đình đã quyết định tử thủ ở đây không kéo đại quân về kinh thành nữa!
Lập tức các tướng sĩ xôn xao giận dữ. Họ liều chết hết lòng vì vương quốc vậy mà bọn họ lại bỏ mặc thành Aryan không cứu. Hỏi sao mọi người không tức giận? Một binh tốt không kiềm chế được chất vấn Hồng Anh.
- Chúng ta theo Võ hầu chinh chiến tứ phương. Giờ cha mẹ vợ con ta còn ở tại Aryan. Võ hầu để triều đình quyết định như thế thì công đạo cho chúng ta ở đâu?
Lời nói như vết dao đâm vào vết thương trong lòng Hồng Anh. Chàng đưa mắt nhìn hết lượt những thân vệ còn lại của mình. Sau đó đột ngột quỳ hai gối xuống đất cất tiếng.
- Hồng Anh xin tạ lỗi với các vị tráng sĩ!
Nói xong vái tất cả thân vệ một cái. Sau đó đứng dậy ánh mắt kiên nghị nói.
- Ta tuy không xin được triều đình phát binh. Nhưng Hồng Anh ta sẽ cùng các ngươi đánh trở về. Dù chỉ còn một hơi thở cũng quyết hướng về Aryan. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường!
- Tướng quân…Chúng ta thề chết cũng đi theo ngài...
Tất cả thân vệ đồng loạt quỳ xuống khóc lớn. Võ hầu tướng quân thân phận hiển hách. Vậy mà sẵn sàng cùng họ về chịu chết. Có chủ tướng như thế, còn gì phải hối tiếc. Triều đình có lỗi với bọn họ chứ Võ hầu không có lỗi với bọn họ. Bọn họ trung thành với võ hầu chứ không có trung thành với triều đình. Kẻ anh hùng có nghĩa khí như thế mới đáng để họ phải đi theo…