"Yêu Yêu, em đừng rời khỏi tôi có được không..."
Hốc mắt của hắn ướt át.
Dùng loại ánh mắt cầu khẩn hèn mọn đến cực hạn sợ hãi nhìn tôi.
Lòng tôi chấn động mạnh.
Nước mắt không tự chủ trào ra.
Những hình ảnh của kiếp trước giống như chiếu phim hiện lên trong đầu tôi.
Khi đó Bạch Tứ vẫn còn là một thiếu niên tùy tiện, tràn đầy sức sống.
Dáng dấp của hắn đẹp mắt, giọng hát êm tai, tính cách cũng tốt, bạn bè rất nhiều.
Cơ hồ là đối tượng thầm mến của tất cả tuổi muội muội trong sân trường.
Hắn từ chối không biết bao nhiêu người.
Thời điểm hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lam Yêu liền không có dấu hiệu nào luân hãm vào đó.
Hắn lập tức triển khai theo đuổi cô ấy một cách chân thành, tha thiết và nhiệt liệt.
Quán net không đi, bóng cũng không chơi, cả ngày đi theo phía sau Lam Yêu.
Hắn giúp cô ấy làm bài tập, vì cô ấy mà sáng tác bài hát.
Vụng trộm giáo huấn những tiểu tử khi dễ cô ấy.
Thời điểm kỷ niệm ngày thành lập trường, hắn cầm một cây ghita lên sân khấu.
Hát bài hát vì cô ấy mà đã sáng tác, vừa mở miệng liền khiến mọi người kinh diễm.
Cõi lòng hắn đầy chờ mong nhìn cô gái bên dưới khán đài, đôi mắt rất sáng.
Nhưng Lam Yêu không chút che dấu nỗi chán ghét đối với hắn.
Nắm tay Trần Mẫn rời khỏi hiện trường.
Lòng Bạch Tứ phút chốc như rơi vào hầm băng, ghita trong tay trượt xuống.
Dây cung đã bị đứt.
Bài hát kia, đã định sẵn là không thể hát hết.
Bởi vì người mà Lam Yêu yêu không phải là hắn.
Lần này hắn không chạy theo.
Hắn trốn vào một góc không người, run rẩy khóc thật lâu.
Hắn cẩn thận từng li từng tí yêu thương và bảo vệ cô gái.
Nhưng cô ấy lại cười với người khác, nắm tay của người khác.
Hắn thậm chí...còn chưa chạm qua.
Cô ấy cũng chưa bao giờ...mỉm cười với hắn.
Bạch Tứ đau lòng đến ngạt thở, hắn phát ti3t nện một quyền vào cây.
Rốt cuộc hắn có điểm nào không bằng tên kia.
Hắn giống như không cảm giác được đau đớn, thần hồn phách lạc bước đi, trên tay máu chảy thành một đường.
Muốn hắn từ bỏ? Tuyệt đối không có khả năng.
Thế là.
Đã từng là một thiếu niên cao ngạo và tỏa sáng lại đứng ở bên đường đối với điện thoại vừa khóc vừa cầu khẩn.
Cầu cô ấy ở bên hắn.
Lam Yêu chỉ cảm thấy hắn đáng ghét, có bệnh.
Sau này thế nào hả; hắn thật sự bị bệnh, từ đây nước đổ khó hốt, đúng là nghiệt duyên.
Lại trở về hiện thực, tôi lấy lại tinh thần, trước mặt một mảnh mơ hồ.
Tôi nhìn người ở trước mặt, đưa tay sờ mặt của hắn, nước mắt cứ liên tục rơi.
Tôi quả thực không cách nào đem bộ dạng này của hắn với thiếu niên hăng hái trước kia đặt cùng một chỗ.
"Được, tôi sẽ không rời khỏi anh."
Tôi nói, ôm lấy eo hắn, dán mặt vào lồ ng ngực hắn.
Tôi cảm giác được, cơ thể run rẩy của hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đầu của hắn đặt trên bả vai của tôi, âm thanh càng lúc càng nhẹ nói: "Mặc dù tôi biết khả năng là Yêu Yêu đang gạt tôi, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ..."
Nói xong, cả người hắn trĩu xuống, chìm vào giấc ngủ mê mang.