“Tiểu Ngân, anh làm gì vậy?”
Bạch Hành bị động bị dắt đi ngữ khí có chút quái dị hỏi.
“Đi phòng tắm.”
“Tắm rửa?”
“——Ừ.”
Ê ê, cái tạm dừng khả nghi phía trước là có ý gì hả? Bạch Hành bĩu môi, người này tuyệt đối còn chưa có chết tâm!
“Được rồi, một ngày như vậy tôi cũng mệt mỏi, anh tắm rửa rồi đi ngủ.”
Rõ ràng là ngủ đã lâu vừa mới tỉnh chưa được bao lâu…
Đi vào phòng tắm, Bạch Hành cởi bỏ một hạt nút thắt trên thân, ngón tay trắng nõn thon dài linh hoạt hoạt động ở trên nút thắt, một mảnh trắng nõn bóng loáng trong ngực dần dần lộ ra.
Ừng ực – Bạch Hành tựa hồ nghe thấy một tiếng âm thanh nuốt nước miếng ‘Thật lớn’.
Mặt mày vừa chuyển, vừa lúc đối diện với ánh mắt □ thèm muốn trần trụi của Tiểu Ngân, ánh mắt kia, đều nhanh bốc lên lục quang – thực không hổ là sói a – đúng rồi, Tiểu Ngân là sói! 囧, vậy anh hiện tại không chỉ là yêu đồng tính mà còn là nhân x thú?! Này cũng quá khoa trương đi!!!
Nghĩ tới đây, lại nhìn một cái ánh mắt dã tính của Tiểu Ngân, trong lòng Bạch Hành rùng mình, không đúng à, người này chính là dã thú mà, không thể dùng lẽ thường phân tích, vạn nhất hắn nếu thật thú tính đại phát cái gì đó, mình cũng không có biện pháp.
Nghĩ như vậy, tay cởi bỏ nút thắt ngược lại chậm lại, khiến cho con sói nào đó đang quang minh thưởng thức thon dài cộng thêm thèm muốn sắc đẹp rất bất mãn. Cuối cùng, rất dứt khoát thuận theo ý tưởng trong lòng của mình, tay to duỗi cái, đem Bạch Hành kéo vào trong ngực của mình, tay thì đặt trên nút thắt của y, tiếp tục động tác vừa rồi của Bạch Hành.
Cơ thể dán lên Bạch Hành liền cảm giác được, thứ nào đó đã cứng thẳng cứng rắn chọt ở bên eo mình, liên lụy cho cả anh cũng thấy cơ thể có chút nóng, hô hấp không tự chủ được rối loạn.
Đây là làm sao vậy, hai người bọn họ không phải chưa từng thẳng thắn nhìn qua, trái lại, hình dáng đối phương không mặc quần áo bọn họ nhìn nhau mười mấy năm, luôn luôn đều không phải là sống yên ổn sao? Tại sao hiện tại hai con người thế nhưng đều không hẹn mà cùng ý loạn tình mê đây?
“Tiểu Ngân ——”
Tay thon dài một phen bắt lấy tay to đang ở trong ngực mình sờ loạn.
“Sờ tốt lắm, rất thoải mái.”
Tiểu Ngân âm thanh trầm khàn nói, hơi nóng trong miệng mũi hồng hộc thổi ở trên cổ Bạch Hành. Nói xong, trên tay cũng không dừng lại, ngược lại mang theo tay của chính Bạch Hành ở trước ngực hắn không hề có mục đích cách thức sờ loạn lên.
“Đừng, đợi đã, đợi đã ——”
Mắt thấy tay kia càng ngày càng quá phận, mà vật nào đó phía sau cũng càng ngày càng ‘Kích động’, Bạch Hành cấp bách. Đi tiếp như vậy, anh không phải bị ăn rồi sao? Chính là bị cái tên tỉnh tỉnh mê mê này cứ tỉnh tỉnh mê mê mà ăn!
Anh một thằng đàn ông ở bên dưới cũng đã đủ ủy khuất, tại sao còn có thể bị ăn luôn không rõ ràng được! Bắt đầu cái trò đùa gì đây!!!
Nếu không, thì giống như suy nghĩ lúc trước, thử xem có thể hay không đem con sói này ăn luôn?
Chẳng biết như thế nào, ý niệm trong đầu này ở trong lòng anh như là mọc rễ, chậm rãi lớn dần lên, làm anh bắt đầu mất đi lý trí.
Cơ thể muốn dán lại, anh có thể cảm giác được cơ thể rắn chắc mềm dẻo của Tiêu Ngân, anh cũng có thể nhớ lại cơ thể kia của Tiểu Ngân một thân đường cong ưu mỹ xinh đẹp đến cùng cực, sờ lên đến bóng loáng nhẵn nhụi, mềm mại lại rắn chắn, thoải mái cực kỳ.
Nghĩ đến đây, lửa nóng trong lòng càng phát ra nhanh chóng cùng không thể nhịn nổi nữa.
“Tiểu Ngân, đợi một chút, anh đợi đã! Tôi làm cho anh chuyện thoải mái hơn được không?”
Cơ thể vặn vẹo tránh tay của hắn, lại đè giữ tay của hắn không cho hắn động nữa, Bạch Hành con mắt đen láy trong veo thẳng chằm chằm nhìn con mắt xanh oánh nhuận của Tiểu Ngân.
Nghe xong lời này, Tiểu Ngân thật đúng là dừng động tác trong tay. Trong ánh mắt mang theo chờ mong nhìn anh, cả người làm cho người ta cảm thấy ngây thơ mà chất phác.
Nè, cái này làm sao anh quyết tâm ra sức hạ thủ đây!!! Đừng dùng ánh mắt chờ mong lại tin tưởng nhìn tôi a!!!
Bạch Hành hiện tại buồn rầu đến muốn ôm đầu.
Người kia, người kia là khắc tinh của anh đúng không? Chuyện này có thể là cơ hội duy nhất để ăn luôn anh ta nha!!!
“Tiểu Bạch, không thoải mái ——”
Tiểu Ngân như là một chút cũng không biết đấu tranh trong lòng y, trực tiếp lôi kéo tay của Bạch Hành hướng chỗ không thoải mái của mình nhất.
Tay Bạch Hành bị nắm hướng sờ □ của hắn, không nhịn được hít một hơi, to như vậy! Tương lai thì làm sao đây a?! Nếu không cứ vẫn là trước tiên đem hắn ăn, để xác định thực tế?
Không đợi anh đưa ra quyết định, cảm thấy được tay mát mát của Bạch Hành sờ rất thoải mái Tiểu Ngân dứt khoát trực tiếp đem tay của y đặt ở phía trên dục vọng của mình, nắm tay y bắt đầu động tác.
“Tiểu Bạch, giúp ta ——”
Âm thanh khàn khàn mang theo khát cầu nồng đậm lập tức đem dục vọng của Bạch Hành cũng gợi lên, anh dứt khoát đem toàn bộ bản thân đều giao cho khát vọng trong lòng, cũng không dùng tay của Tiểu Ngân, trực tiếp ở trên □ của hắn vuốt ve, một tay khác kéo tay của Tiểu Ngân đặt ở trên dục vọng của mình, “Tiểu Ngân, anh cũng giúp tôi.”
Hai người cứ như vậy dựa vào nhau, vuốt ve nhau, tiếp đó, Tiểu Ngân lại vô sự tự thông hôn lên môi của Bạch Hành, ở trong nụ hôn nóng cháy bừng bừng, hai người hô hấp càng thêm dồn dập, cuối cùng song song bước vào cao triều.
“Phù phù ——” Bạch Hành thở hổn hển tựa vào trên người rắn chắc của Tiểu Ngân, cơ thể sau khi phát tiết có chút mềm nhũn.
Tiểu Ngân nhìn trái ngược, căn bản là còn chưa có thỏa mãn, vừa mới phát tiết dục vọng xong, còn chưa có đợi tay Bạch Hành rời đi liền lập tức dựng đứng lên.
“Con dã thú này!”
…
“Hiện tại liên quân gia tộc các nước đã bắt đầu tập hợp, qua không lâu nữa, bọn họ sẽ đi vào pháo đài Snow tham dự vào trong Đại Chiến lần này. Chúng ta phải làm tốt chuẩn bị tiếp nhận quân đội và vật tư đi theo quân. Ngoài ra, quan trọng nhất là, chúng ta phải cam đoan bảo vệ tốt pháo đài Snow trong khoảng thời gian trước khi bọn họ đến, tuyệt đối không thể để Vong Linh đột phá nơi này. Pháo đài Snow là cửa ngõ để Vong Linh tấn công đại lục, một khi nơi này bị đánh tan, Vong Linh có thể tiến quân thần tốc, san bằng toàn bộ đại lục. Đến thời điểm đó chúng ta liền trở thành tội nhân của đại lục!”
Nguyên soái Weson thần thái sáng láng đứng ở đại sảnh, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú mọi người, lớn tiếng nói hết.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân cũng đứng ở trong đám tướng lãnh này, bọn họ đều là cao thủ Thánh cấp, cũng có tư cách tham sự vào trong hội nghị như vậy.
“Bạch Hành, Tiểu Ngân, ta hy vọng hai người các cậu có thể hiệp trợ chúng ta tiến hành phòng ngự.”
Weson rất khách khí nói.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn thoáng qua lẫn nhau, đối với Nguyên soái Weson kiên định gật đầu.
“Đương nhiên, chúng tôi ở lại đây chính là hy vọng có thể làm chút gì đó.”
“Không, ý tứ của ta là hy vọng hai cậu có thể cư trú ở cửa khe núi, bởi vì Vong Linh cấp cao rất dễ dàng đột phá trinh sát của binh lính bình thường, cho nên ——”
Đề xuất yêu cầu như vậy, Weson có chút xấu hổ, bình thường mà nói, khu vực mấu chốt trong Đại Chiến đều sẽ do nhóm ma pháp sư Thánh cấp phủ kín các loại ma pháp trinh sát, với chỉ phòng ngừa thì khó lòng phòng bị tộc Vong Linh đánh lén, nhưng hiện tại đại quân còn chưa đến, pháo đài Snow không có người như vậy đến bố trí ma pháp trinh sát, biện pháp tốt nhất chính là để cho Bạch Hành cùng Tiểu Ngân cư trú ở cửa khe núi, tiến hành giám thị, chẳng qua làm như vậy, giống như thật sự là dao trâu mổ gà. Weson cũng không dám khẳng định hai chàng trai tài năng tuấn tú này có thể hay không đáp ứng đề nghị của mình.
“Có thể.”
Tiểu Ngân ngắn gọn đáp lại.
Weson cùng tướng lãnh khác ở đây trên mặt đều lộ ra thần sắc vui mừng.
“Chuyện không kề cà, chúng ta lập tức liền xuất phát.”
…
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân ở dưới sự trợ giúp của một đội binh lính đem lều vải dựng tốt, hai người đi vào bên trong lều vải. Đây là một lều vải rất lớn, bên trong vô cùng rộng rãi, phía dưới sát mặt đất nhất chính là trải một mảnh lớn bố nỉ không thấm nước chống ẩm, trên mặt là da lông động vật thật dày, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Tình huống đặc biệt, giường lớn là khỏi cần phải nghĩ, chỉ có hai chiếc giường đơn chật hẹp.
Tiểu Ngân vừa vào lều vải, phất tay chính là một trận ma pháp hệ hỏa, trong toàn bộ lều vải nhất thời ấm áp lên.
“Như vầy cũng rất không tệ.”
Bạch Hành cười ha ha từ trong nhẫn lấy ra một cái bàn gỗ vuông bốn góc, hình dạng rất đơn giản – là hai bọn họ lúc ở trong rừng rậm hợp tác làm thành. Còn có một số vật hỗn tạp khác, cũng đều chỉnh tề cùng nhau đặt ra ngoài.
Bạch Hành thỏa mãn nhìn toàn bộ xung quanh lều vải, “Tiểu Ngân, anh xem nơi này không phải là đặc biệt giống nhà của chúng ta sao. À, ngoại trừ hai cái giường này.”
Trong con mắt băng lãnh của Tiểu Ngân nổi lên tình cảm ấm áp, gật đầu.
“Tốt lắm.”
Cánh tay quàng trên eo của Bạch Hành, cúi đầu cho y một cái hài hòa.
Hài hòa…
“Âm thanh gì vậy?”
Tiểu Ngân đang trong trầm mê bị âm thanh bên ngoài làm giật mình tỉnh lại, hắn buông môi đã sung huyết của Bạch Hành ra, đề phòng hướng bên ngoài đi ra.
“Các ngươi đang làm gì?”
Âm thanh lạnh như băng đem mấy binh lính đang bận rộn dựng lều vải dọa sợ lên.
“Ngân đại nhân, chúng tôi là đang dựng lều vải.”
Một người binh sĩ cách gần hai người bọn họ nhất cung kính trả lời, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hành cùng Tiểu Ngân hai vị cường giả cực nóng vô cùng.
Nói thừa, có mắt đều biết rằng các cậu đang dựng lều vải.
“Ô!”
Vừa thấy người đến, Bạch Hành thật muốn trực tiếp tiến vào trong lòng Tiểu Ngân không để ý đến cậu ta. Thế nhưng quay đầu lại nhìn Tiểu Ngân, nếu nói như không để ý tới cậu ta, cậu ta đại khái sẽ trực tiếp ô nhiễm Tiểu Ngân đi…
“Cậu tại sao ở đây?” Nhìn thấy người trước mắt, Bạch Hành lại thấy đau đầu. Anh dám khẳng định Feigez nhất định là bị da mặt mày của cậu ta đánh bại tiến tới trở thành khố hạ chi thần của cậu ta!
“Nè nè, anh đây là cái biểu tình gì, có phải nghĩ tôi sẽ tùy thời đánh vỡ tựa như chuyện tốt của anh.” Rooney vẻ mặt bất mãn nói.
“Feigez——” Bạch Hành đột nhiên cười nói với phía sau Rooney.
“Ha ha ha, là như vậy, cơ thể các anh thế nhưng là ma pháp sư gầy yếu, mặc dù đạt tới Thánh cấp, nhưng là vì bảo chứng an toàn của các anh, Nguyên soái Weson quyết định cử vài người chúng tôi đến bảo hộ các anh.” Nghe thấy Bạch Hành nói, Rooney ở trước mặt hai người biểu diễn tuyệt kỹ biến sắc mặt, biểu tình khuôn mặt thoáng cái trở nên nghiêm túc trịnh trọng.
“Không ở chỗ này sao?” Bạch Hành đem mấy chữ còn lại nói hết.
“Hả?”
Vì vậy, trên mặt Rooney viết ba chữ lớn —— bị đùa giỡn.
“Không nghĩ tới anh cũng giảo hoạt như thế.” Cậu lầm bầm, bất quá trên mặt nhưng thật ra rất vui vẻ, không có nửa điểm không hài lòng.
“He he, thấy hai người các anh, hẳn là gà đi, ha ha ha, có muốn hay không ca ca dạy dạy các anh.”
Bạch Hành nghĩ, nếu nói có từ ngữ có thể hình dung biểu tình hiện tại trên mặt Rooney sẽ không so với loạn, tuyệt đối □□ chuẩn xác hơn.
Lão Nguyên soái Weson rõ ràng thoạt nhìn bộ dáng rất nghiêm chỉnh nha, phu nhân Christine cũng rất ung dung hào hoa phú quý, vì sao sinh ra đứa con một người so với một người, ơ, khác thường vậy?
Kouroudu thoạt nhìn mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng trên cảm giác hẳn là một người chính trực nghiêm túc, mà Tom, tên kia chỉ là một binh lưu manh, người điên rồ thôi, mà hiện tại tên Rooney trước mắt này, quả thực chính là một cực phẩm!
“Feigez——” Mắt thấy khắc tinh của người nào đó tới rồi, Bạch Hành vội vã vui vẻ hướng Feigez vẫy tay, anh thật sự chống đỡ không nổi nữa —— Rooney người này không cho phép không buông tha thế nào cũng phải truyền thụ cho bọn anh một ít ‘Kỹ xảo’ ‘Cần phải có’ có người nói ‘Có thể khiến hai người đều vui sướng’. Trời biết, anh trong khoảng thời gian này đang nghĩ biện pháp cố gắng đem Tiểu Ngân dời lực chú ý từ trên □□ dẫn dắt rời đi…
“Bạch, anh không cần giả vờ, tôi sẽ không mắc lừa.” Rooney không thèm để ý phất tay, lực chú ý ngược lại từ trên người Tiểu Ngân chuyển dời đến trên người Bạch Hành, “Tôi nói, nhìn anh lớn lên trắng trắng non mềm, hẳn là cái kia ở phía dưới đi.”
Bạch Hành chán nản —— cái gì gọi là trắng trắng non mềm, anh tuy rằng lớn lên trắng chút, thế nhưng vóc người chính là rất rắn chắn, nhất là lấy tư cách ma pháp sư để nói.
Rooney đối với Bạch Hành thần sắc lơ đễnh, tiếp tục ba hoa khoác lác: “Đảm nhiệm người ở dưới, kỳ thật chính là tương đối hạnh phúc. Bất quá để khiến cho hai người càng thêm ‘tính’ phúc, có một số việc vẫn là phải chú ý, tỷ như nói ——”.
“Tỷ như nói cái gì?”.
Một âm thanh mềm nhẹ từ phía sau Rooney truyền đến, dọa cậu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
“Feigez! Anh tại sao ở đây!!” Một bên lấy lòng hướng chồng cười, một bên liên tục dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Bạch Hành tận lực dắt sai đường cậu.
Bạch Hành rất vô tội nhún nhún vai, anh cũng không nói một câu nói dối.
Feigez đỏ tại chỗ, không biết là tức giận hay mắc cỡ —— “Rooney, anh nghĩ kỹ xảo của em chỉ cần biểu diễn như anh là được, anh rất thích ý cho em cơ hội này.”
Nói xong, Feigez kéo Rooney oa oa kêu to vào lều vải vừa vặn dựng lên. Sau đó một trận nguyên tố dao động, tất cả mọi người âm thanh gì cũng không nghe thấy.
Bạch Hành chú ý tới, không ít binh sĩ lộ ra thần sắc tiếc nuối —— này cũng là người sao! Thật sự là ai cũng mang bệnh sao—— sau này khi anh cùng Tiểu Ngân ở trong lều vải nhất định phải bố trí tốt kết giới —— anh kiên quyết không thừa nhận, kỳ thực trong lòng anh cũng cảm thấy có một chút đáng tiếc —— Feigez cùng Rooney nói về bề ngoài, dù cho là vẻ ngoài hay âm thanh cũng đều rất xuất sắc…
Nhận thấy được bản thân đang suy nghĩ gì gì đó Bạch Hành sửng sốt, lập tức đỏ mặt —— từ lúc sáng tỏ tình cảm của mình cùng Tiểu Ngân, anh thật giống như có chút, hơ, muốn tìm bất mãn.
“Bọn họ đều không phải đến bảo vệ chúng ta sao?”
Bạch Hành đột nhiên nghĩ vậy một chút bất khả tư nghị nhìn về phía lều vải, bọn họ như vậy có tính là trái với quân lệnh không đây.
“Rooney là cố ý.”
Tiểu Ngân đột nhiên nói.
“Cố ý cái gì?”
“Cố ý để cho Feigez nghe được lời hắn nói vừa rồi.”
Thì ra là thế, trách không được anh vừa rồi luôn luôn cảm giác một loại quái dị, trách không được Rooney đã cấp chín rồi lại không nhận thấy Feigez không có tận lực che giấu dấu vết di chuyển của bản thân, hóa ra cậu ta căn bản là cố ý!
“Thế nhưng vì sao?”
…
“Feigez——”
“Tên chết tiệt, hôm nay đừng hòng chạy trốn!”
“He he, đương nhiên sẽ không. Chẳng qua, Figo thân ái, anh sẽ không quên, hôm nay chính là đến lượt em ở mặt trên chứ.”
Té ——
“Từ khi thức dậy vào buổi sáng em đã muốn làm như vậy.”
“Ư—— em vừa rồi là cố ý! Em cái tên giảo hoạt này, buông tay cho anh! A——”
“Chuyện này không đợi lúc này thì lúc nào nữa, nếu anh không chuyên tâm em chính là sẽ nghiêm phạt anh ——”
“Vô lại…”