Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

chương 87: vong linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Là tôi chính tai nghe được! Nguyên soái vốn muốn tìm hoàng tử bàn chuyện, tôi lúc đi tìm cậu ta thì ở ngoài cửa phòng cậu ta nghe được.”

Người nọ sợ Bạch Hành không tin, còn ngay sau đó giải thích một câu.

Nhưng hắn giải thích lại làm tâm Bạch Hành trầm đáy cốc lập tức lại khôi phục bình tĩnh.

Không phải Maude cùng Andreu!

Như vậy thì được, như vậy thì được!!

Cảm giác được tâm siết chặt lập tức thả lỏng xuống, Bạch Hành chậm rãi phun ra một hơi.

“Vốn chúng ta còn đang hoài nghi, nhưng mà một khi hiện tại ngay cả Phượng hoàng cũng có hành động, thì nói lên Vua ma thú thật sự biến thành Vua Vong Linh!”

Miller sắc mặt ngưng trọng nói, hắn cũng không hy vọng chuyện đến bước này, dù sao nếu nói thật sự đúng là như thế, người mạnh nhất đại lục ngược lại biến thành kẻ địch, đối với đại lục mà nói là một tổn thấy cực lớn. Hơn nữa – Miller đánh giá Bạch Hành thần sắc bình tĩnh trong không trung – một vị cao thủ Thần cấp khác là bạn vẫn chưa xác định được!

“Tiểu Ngân không phải Vua Vong Linh! Tôi hiện tại có thể lấy linh hồn thề.”

Bạch Hành đem ‘Tiểu Ngân’ che ở phía sau, giúp hắn ngăn cản tấn công của Phượng hoàng, sau đó một ‘Ngục Băng’ đem Phượng hoàng Thánh cấp chặt chẽ nhốt ở trong g băng trong suốt xuyên thấu.

Phượng hoàng không quan tâm đang giãy dụa – hiện tại Bạch Hành cũng không cảm thấy nó hoa lệ cao quý nữa, anh xoay người đối với phần đông cao thủ Thánh cấp nói.

Ở trên mảnh đại lục này, lời thề là ràng buộc xác thực, nếu Bạch Hành thật sự lấy linh hồn thề lời thề, như vậy nếu lời của anh là giả, linh hồn của anh ngay tại chỗ hồn phi phách tán.

Dưới tình huống như vậy, Tinh Linh Miller đứng đầu cùng với Thú nhân người đẹp hồ ly đứng đầu chần chờ.

Không thể nghi ngờ, trái với loài người mà nói, bọn họ quả thật rất dễ lừa một chút.

Nhìn phía dưới những ánh mắt hoặc bộc trực thành khẩn hoặc trong suốt kia, trong lòng Bạch Hành nổi lên áy náy nhàn nhạt.

Mình – vẫn là lừa bọn họ, lợi dụng đơn thuần cùng thiện lương của họ,

Mình – quả nhiên là một nhân loại!

Cho dù như thế – Bạch Hành vẫn là nhẫn nhịn chua xót cùng áy náy trong lòng xuống.

“Ta, không phải Vua Vong Linh.”

Phía sau truyền đến âm thanh cùng ngữ khí quen thuộc, một g ngực rắn chắc tiến về trước dán trên lưng Bạch Hành.

Cơ thể Bạch Hành trước là cứng đờ, ngay sau đó thả lỏng xuống, dựa vào trên người Tiểu Ngân.

“Các ngươi, muốn hay không ta cũng phát thệ?! Trong khoảng thời gian này quân đoàn ma thú còn có ta cùng Bạch giết chết bao nhiêu Vong Linh trong lòng các ngươi cũng rất hiểu rõ, thời điểm ban đầu nếu không có chúng ta nơi đây đã sớm bị công hãm, nếu các ngươi đến chậm không biết có thể đi tìm Weson chứng thực. Thế nào, hiện tại thừa dịp thời điểm ta suy yếu các ngươi liền nghĩ thấy có thể khi nhục chúng ta sao!!!”

Nói xong, khí thế Thần cấp của Tiểu Ngân đột nhiên phóng ra, khí thế của hắn so với Bạch Hành càng thêm sắc nhọn cùng rộng lớn mạnh mẽ, không chút lưu tình đè hướng xung quanh.

Nhất thời, trong Thánh cấp phía dưới có chút chịu không nổi bắt đầu lui về phía sau.

Tiểu Ngân ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Phượng hoàng đã dần dần đột phá g băng.

Phất tay, hướng không trung một kích nhẹ nhàng, g băng vốn cũng đã dần dần vỡ ra toàn bộ vỡ vụn.

Ngay sau đó còn không đợi Phượng hoàng trong không trung lấy lại tinh thần, hai mảnh Đao Gió mỏng dài đã xoay tròn cắt vào cánh nó. Phượng Hoàng thét thảm một tiếng, không trung bắt đầu chảy xuống máu đỏ tươi sắc mang theo khí nóng nhàn nhạt.

Hai phiến cánh Phượng hoàng đều bị thương rốt cuộc vô lực bay lượng, ở trong tiếng thét thảm trong trẻo nhu mì hướng mặt đất hạ xuống.

“Một con Phượng hoàng cũng dám tấn công ta – ngươi nghĩ rằng ta thật sự một chút lực trả đòn cũng không có sao?”

Băng hàn trong mắt Tiểu Ngân không thay đổi, trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập sát khí, trừng mắt Phượng hoàng bị một Tinh Linh đón lấy mà không hề chật vật ngã trên mặt đất. Khí thế cường đại phóng lên cao, hơi thở vương giả biểu lộ không thể nghi ngờ.

Con Phượng hoàng kia cũng không yếu thế, trong con mắt trong suốt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Ngân bay ở không trung. Ở trong phẫn nộ, còn có một tia nghi hoặc – vừa rồi, Vua ma thú này thật sự là tràn ngập hơi thở Vong Linh, nhưng mà hiện tại vừa rồi lại hoàn toàn biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của Phượng hoàng.

Vừa ra tay này, ánh mắt hoài nghi đặt ở trên người Tiểu Ngân nhất thời ít đi không ít. Ít nhất trong mắt Thú nhân cùng Tinh Linh đã không còn địch ý – Vong Linh không có khả năng sử dụng nguyên tố ma pháp trên đại lục, tựa giống như sinh linh trên đại lục không thể nắm giữ nguyên tố Vong Linh.

“Hiện tại, chúng tôi có thể trở về chiến trường không?”

Bạch Hành thấy bầu không khí được làm dịu, nhanh chóng đập sắt thừa dịp còn nóng muốn rời đi chỗ làm anh cảm thấy tim đập tăng nhanh này.

Chúng Thánh cấp trơ mắt nhìn xem Bạch Hành cùng Tiểu Ngân định rời đi, ai cũng không định ở dưới loại tình huống này chặn giết hai vị Thần cấp kia.

Lúc này, xuất hiện ba người.

Nguyên soái Weson, Maude cùng Andreu.

Mọi người thấy bọn họ đã đến, nhất thời trước mắt sáng ngời.

Nguyên soái Weson là tổng Nguyên soái đại lục, mà Maude cùng Andreu là người phát hiện chuyện này.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân cũng dừng lại, nhìn thấy ba người phía dưới.

“Ta là nói Tiểu Ngân có thể bị Vua Vong Linh trọng thương, trong cơ thể chứa nguyên tố Vong Linh không hề ổn định không thể bài trừ.” Maude phiêu liếc mắt Bạch Hành cùng Tiểu Ngân ở không trung, đối diện những người khác nói.

Lời vừa nói ra, xung quanh nhất thời xuất hiện một mảnh âm thanh tức giận nhả ra.

Sau khi kiến thức qua thực lực của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, nếu có thể ai cũng không muốn cùng bọn họ có xung đột.

“Lúc đó cậu rõ ràng không phải nói như thế!”

“Lúc ấy? Lúc ấy là lúc nào, sẽ không là thời điểm ta cùng Maude vừa mới làm xong chuyện kia chứ, ta đã nói Maude thời điểm kia chỉ có cùng ta hơi chút nhắc đến một câu, làm sao sẽ xuất hiện loại lời đồn đãi thái quá này, hơn nữa nghe nói ngọn nguồn lời đồn đãi này còn là hai người chúng ta?!”

Andreu thân mật nắm bả vai Maude, anh về phía trước từng bước, thần sắc không vui nhìn xem tên Thánh cấp Công quốc Harp.

“Thế nào, hóa ra ngài còn có sở thích nghe góc tường sao? Đừng tưởng rằng mình thực lực cao là có thể muốn làm gì thì làm, lần sau phiền toái ngài nghe rõ thời điểm nào không thích hợp ngài nghe tận lực mau rời đi. Chúng ta thực lực không cao không phát hiện ra ngài, nhưng ngài cũng không thể ngay cả một chút tâm thấy thẹn cũng không có cứ đứng ở đó mà nghe!”

Một phen lời nói liên tục tổn hại mang theo châm biếm, rõ ràng khiến cho cao thủ Công quốc Harp như bị bẽ mặt.

Chẳng qua, chuyện này có mặt đều có thể hiểu.

Ai không cùng người yêu…trải qua chứ, nếu thời điểm kia tiếng vang bị người nghe thấy, trừ phi thật sự là người hành vi phóng đãng tới cực điểm, nếu không không ai có thể hoàn toàn không quan tâm chứ.

Vị Thánh cấp nhân loại đầu lĩnh kia sắc mặt phong vân biến ảo, xanh hồng đỏ đen rất là khó coi.

Vấn đề là hắn cũng cho rằng với thân phận của Maude cùng Andru sẽ không bao che Vua Vong Linh, trong lòng cũng hoài nghi mình có phải là bởi vì bị âm thanh của Maude làm cho mất hồn, cho nên nghe nhầm lẫn rồi, tạo thành chuyện ô long này.

Nghĩ vậy, hắn không khỏi cho ra một thân mồ hôi lạnh.

Hưng sư động chúng như vậy, kết quả lại là một hồi hiểu lầm, như vậy không chỉ có vấn đề bị người nhạo báng, càng nghiêm trọng chính là hắn còn đắc tội hai vị Thần cấp Vua ma thú cùng bạn đời của hắn, nếu bọn họ truy cứu lên, ngay cả Công quốc cũng bảo vệ không được mình. Lúc trước ma pháp sư thủ tịch của đế quốc Oni kia làm sao mà chết hắn mặc dù không hoàn toàn rõ ràng, nhưng cũng biết là bị Vua ma thú đánh chết!

“Quên đi,” Bạch Hành thở dài, nhìn Thánh cấp phía dưới vẻ mặt xanh trắng, chuyện này, ông ta yếu dạ thôi… “Chuyện này dừng ở đây thôi, hy vọng về sau không nên xuất hiện loại chuyện này. Tiểu Ngân – quên đi, các anh đi tìm một vị ma pháp sư hệ quang trị thương cho Phượng hoàng phía dưới đi. Nó nên may mắn Tiểu Ngân không dùng ma pháp hệ băng.”

Phượng hoàng là Thánh thú hệ hỏa, ma pháp hệ băng tuyệt đối sẽ làm nó thống khổ gấp đôi.

“Bạch, anh rất mềm lòng.” Maude thình lình nói một câu.

Bạch Hành nhìn chằm chằm án mắt sâu không thấy đáy của anh ta, vô cùng rõ ràng Maude khẳng định là biết rõ chân tướng, hoặc là anh ta đoán cùng chân tướng kém không nhiều lắm, nhưng anh ta cùng Andreu vẫn là lựa chọn bảo hộ mình. Anh hiện tại cái gọi là mềm lòng ý tứ là nói kỳ thật lúc này nhất cổ tác khí đánh chết tên cao thủ Thánh cấp đầu lĩnh kia lấy sáng tỏ biểu lộ tức giận của anh cùng Tiểu Ngân mới có thể giảm bớt mức độ lớn nhất hoài nghi của mọi người đối với bọn họ.

一鼓作气 (Nhất cổ tác khí): Nhân lúc còn đang hăng hái làm một lần cho xong việc

Maude luôn luôn đều là một người cùng thiện lương và mềm lòng vô duyên.

Nhưng mà!

Rất vui!

Rất rất vui!

Bạch Hành trong mắt mang theo ý cười, trên người toàn thân lại có loại cảm giác ôn nhuận như nước này.

“Không sao cả.”

Buông tha người kia không sao cả, dù sao ai cũng biết ông ta tính tình dao động, tâm cũng yếu. Người kia từ chỗ các anh tìm được tin như vậy cũng không sao cả, chỉ cần các anh không phải cố ý, hơn nữa hiện tại lại đây bảo hộ chúng tôi, thì hoàn toàn không sao cả.

Bạch Hành không thể từ trong ánh mắt cùng biểu tình của Maude biết được anh ta có hay không đã hiểu ý tứ của mình, chẳng qua không sao cả, bọn họ vẫn có chính là cơ hội cùng đối phương nói rõ ràng.

Vào thời điểm tất cả mọi người nghĩ rằng chuyện đã giải quyết hoàn mỹ, biến cố phát sinh!

Một đạo bóng đen nhìn quen mắt vọt tới, thẳng tắp hướng phía Bạch Hành phóng tới.

Bạch Hành híp mắt, không hoảng không vội nâng tay lên, một đạo Tường Gió quay tròn liền chặn ở trước mặt mình.

Sau khi bóng đen hướng tới, đã bị cuốn vào trong gió lốc xoáy gần như hình thành thực chất, từng chút, từng chút bị xé vụn.

Ai cũng không chú ý tới, trong chớp mắt thấy bóng đen, thần sắc Bạch Hành trở nên lạnh lẽo phẫn hận.

Anh chán ghét cực độ Kẻ Cắn Hồn!!!

Bạch Hành nắm chặt nắm tay, hờ hững xem thường bóng đen ở trong gió giãy dụa,

Mặc kệ nó giãy dụa như thế nào cũng không hữu dụng, ma pháp này nhìn như đơn giản, nhưng mà lại là Bạch Hành toàn lực thi triển ra. Bạch Hành không chỉ muốn nó chết, còn muốn nó chết không được tử tế!

“Nguyên soái!” Một Thánh cấp Nhân tộc cả người là thương xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, “Có rất nhiều Vong Linh Thánh cấp đang hướng nơi đây chạy đến, ít nhất trên vạn con ấy, chúng ta ngăn không được! Chúng nó tựa hồ cũng không muốn tiến vào pháo đài Snow, ngược lại hướng bên này giết đi tới!”

Làm sao có thể?!

Bạch Hành theo bản năng nhìn về phía Tiểu Ngân.

Trên vạn?!

Tất cả mọi người hít một hơi, toàn bộ Thánh cấp ở đây trở nên cũng bất quá năm sáu ngàn, còn chính là bị thương cùng hy sinh, giới Vong Linh thật sự lợi hại như vậy?! Ở trong Đại Chiến còn có thể rút ra nhiều Vong Linh Thánh cấp như thế?!

Giới Vong Linh thực lực rốt cuộc là như thế nào?

Trong nhất thời, nghi vấn này xuất hiển ở trong lòng mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio