Kiếm Si ngồi tại trong một góc bàn trống, tay xoa xoa bầu rượu, nhạt nhòa từng hơi uống vào trong miệng.
Vẻ mặt của hắn hơi đỏ, bộ dáng có phần say, chân gác trên ghế, ôm lấy bảo kiếm một bên tay, hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Mà khi nhìn thấy Dạ Khinh Ưu thì sắc mặt trực chuyển, hóa thành vẻ mặt tươi cười ôm kiếm, ôm rượu đứng dậy.
" Dạ huynh đệ, lâu ngày không gặp… "
" Không ngờ gặp lại ngươi ở nơi này.
"
Dạ Khinh Ưu mày ngài khẽ nhíu, trông bộ dáng của Kiếm Si dường như không gì khác so với khi trước.
Kiếm Si cẩn thận cất đi vò rượu, tay ngang vác kiếm, ngang tàng cười.
" Ta từng lại học viên của tam đại học viện, xảy ra chuyện dĩ nhiên phải đến trợ giúp… "
" Không ngờ, hóa ra việc quan trọng ngươi nói là như này? "
Dạ Khinh Ưu cười lạnh hỏi, Kiếm Si nghe vậy khẽ kêu lên một tiếng, thở dài nói.
" Cũng không sai biệt lắm.
"
Dạ Khinh Ưu tự nhiên cũng không hỏi nữa, bước đi vào, Nam Lãng không ngờ thiếu niên này quen biết với Kiếm Si, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không tò mò hỏi nhiều.
Biết được một chút tính cách của Dạ Khinh Ưu, hắn cũng không dài dòng, liền lấy ra một bản tàng đồ bày trên bàn.
Kiếm Si đi đến cạnh, nhìn thấy tàng đồ kinh ngạc mà kêu.
" Huynh đệ, ngươi định tiến vào Địa Đàng sao? "
" Không sai biệt lắm.
"
Dạ Khinh Ưu không có gì phải giấu, bình thản trả lời, Kiếm Si vẻ mặt trầm lặng lắc đầu không nói gì nữa.
Dạ Khinh Ưu cũng dần tập trung, mặc dù với tu vi của hắn có thể trực tiếp xông phá, nhưng trải qua vài lần hoàn cảnh, Dạ Khinh Ưu không cho mình là nhất nữa, dù là một việc nhỏ không nắm chắc thì cũng nên chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nghe Nam Lãng nói, Địa Đàng có một lối vào duy nhất, hiện tại được các đại thế lực quản lý, muốn vào trong trước tiên phải am hiểu trận pháp mới có thể tiến vào, nếu trực tiếp xông mạnh thì sẽ bị dịch chuyển đến một vùng tối không gian khác, đồng nghĩa với việc không thể quay về.
Mà Dạ Khinh Ưu nhức đầu chính là, hắn không có am hiểu trận pháp, ngoài ra bên cạnh hắn không có người nào hiểu cả.
Kiếm Si nhìn thấy hắn nhíu mày, đương nhiên hiểu một chút, lời định nói liền khựng lại, lắc lắc đầu lấy ra một vò rượu tu tiếp.
" Kiếm Si, lần này ta phải chém chết ngươi… "
Giọng nói thanh thúy vang ra từ ngoài sân, thu hút rất nhiều người vây lại, mà Kiếm Si tay vừa uống một ngụm rượu liền phun ra, suýt chút sặc.
Khuôn mặt khẽ biến, chân đảo liền muốn chạy trốn.
" Hừ, ta thừa biết ngươi muốn trốn… "
Đạo thanh âm kia vang lên, cách tại bên tai, ngay tức khắc một đạo quang mang lóe lên, một xoáy cung sắc bén tạo thành hình bán nguyệt mờ ảo cắt qua một đường, mái nhà bị lưỡi kiếm kia cắt đôi, đổ sập xuống.
Kiếm Si khẽ nhấc tay, thân hình nhanh như gió, cuốn mắt đã xuất hiện tại một đỉnh trụ cột nhà bị chặt đứt, vẻ mặt khó xem nhìn mỹ nữ bên dưới.
Nàng tóc ngựa buộc cao, không trang son phấn, ngũ quan hoàn mỹ cùng hợp, ánh mắt sắc bén như dao, thân y phục gọn gàng không cầu kỳ, tạo thành hình ảnh một nữ tử anh khí bức người, cũng không kém phần nhu mềm tỉ mỉ.
" Ngọc Tiêu, đừng đến tìm ta nữa… Ta đã nói, không còn quan hệ với Thiên Sinh Kiếm Vực rồi.
"
" Lời ngươi nói có thể tính sao… Dù chặt què tay chân ngươi cũng phải mang ngươi về.
"
Kiếm Ngọc Tiêu không thèm để ý lời Kiếm Si nói, vẫn giữ vẻ anh khí bức người, mắt quang chỉ nhìn thẳng Kiếm Si.
Mà Kiếm Si thì không có lộ ra vẻ bị hối thúc, ngửa cổ ngắm trời, coi như lời nói của nữ nhân kia không chút đả động đến hắn.
" Hảo, dám trực tiếp bơ ta… Ngươi nên chết đi.
"
" Sư muội có thể đánh lại ta sao.
"
Kiếm Si thản nhiên ngửa cổ uống rượu, ống tay lau áo, một tay ôm kiếm không buông.
Kiếm Ngọc Tiêu dần chuyển sang tức giận, một thanh ngọc kiếm trong tay run lên phát ra từng đợt sóng, ánh mắt sắc bén chuyển nhìn lên thân hình Kiếm Si.
" Đã vậy, xem thử ta có bản lĩnh hay đó không… "
Chỉ là nàng còn chưa động thủ thì phía sau chạy đến một cặp nam nữ thiếu niên đều bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mà nam tử thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, treo vẻ lạnh lùng vô cảm, một thanh bạch kiếm giắt sau lưng, bước chân di hình vô cùng tinh chuẩn.
Thiếu nữ kia xinh đẹp khả ái, hai mắt linh nha chớp động, bừng lên một cỗ sức sống.
Cả hai đều là thiên tài trẻ tuổi nhất Thiên Sinh Kiếm Vực hiện tại, thiếu niên tự danh là Kiếm Tiểu Tử đệ tam nhân trên Thiên Long Bảng.
Mà nữ tử thiên phú xuất chúng, Kiếm Thiên Ái, cũng từng là đệ nhị nhân trên Thiên Long Bảng, đã đột phá Thánh Linh, đồng thời trên Bách Hoa Bảng, bài danh thập tam () vị.
" Ách, muội muội ta cũng ở đây… "
Nhìn thấy Kiếm Thiên Ái, nét mặt của Kiếm Si lộ ra vẻ khó khăn, Kiếm Ngọc Tiêu khẽ cười lạnh, nhìn hắn không chớp mắt.
" Thế nào, muội muội ngươi đến tận đây tìm ngươi… Còn muốn trốn.
"
" Không trốn, ta cũng chưa từng nói là muốn trốn.
"
Kiếm Si bình thản đáp, hắn sau đó đáp xuống đất, lại núp sau lưng Dạ Khinh Ưu mỉm cười.
" Chỉ là ta đang đi theo hắn, cũng không thể tùy tiện rời đi được… "
" Tên tiểu bạch kiểm đó có gì tốt, để ta giúp ngươi tiễn hắn.
"
Kiếm Ngọc Tiêu tính tình dễ kích động, không kịp nhận ra đúng sai đã định vung kiếm thì một đạo hàn quang cản lại.
Không ngờ Kiếm Tiểu Tử tu vi là Thiên Huyền Cửu Giai có thể cản lại được Kiếm Ngọc Tiêu tu vi Thánh Linh Ngũ Giai xuất thủ.
Nói như vậy, thiên phú của thiếu niên thật xuất chúng, Dạ Khinh Ưu lần đầu có cảm giác tán thưởng một người từ khi bước đến đây.
" Tỷ tỷ, sư huynh không muốn thì chúng ta cũng không ép được… Mà vị nam tử kia… "
Kiếm Tiểu Tử ở bên cạnh Kiếm Ngọc Tiêu lên tiếng, nữ tử Kiếm Ngọc Tiêu không ngờ Kiếm Tiểu Tử lại tỏ ra e ngại như vậy, hoàn toàn chấn động, phải biết dù cho đứng trước mặt Thiên Tôn, vị đệ ruột này của nàng cũng chỉ khẽ rung động một chút mà thôi.
" Xem ra vẫn là ánh mắt của tiểu sư đệ không tệ… "
Kiếm Si cười cười nói, Dạ Khinh Ưu cảm thấy không thích cái loại cảm giác bị mang ra làm bia đỡ đạn này, liền lắc mình tránh ra, một cỗ nhu kình vô hình đẩy Kiếm Si về phía trước.
Mà cùng lúc này từ phía đại môn đi đến một nhóm người khác, phía sau lưng mỗi người đều mang một thanh đại kiếm to lớn, Dạ Khinh Ưu nhận ra đây là người của Thánh Kiếm Môn.
" Tiệc náo nhiệt như vậy, sao không mời ta tham gia… "
Túc Vân đi đầu, dẫn theo một đám đệ tử, bên cạnh có một lão giả đi cùng, tu vi đạt đến Thánh Linh Cửu Giai.
Mà khi nhìn thấy mấy người bọn họ, vẻ mặt Kiếm Ngọc Tiêu biến chuyển, dần hóa thành tức giận, ánh mắt sắc bén hận hận nhìn bọn họ.
" Các ngươi cũng đến đây… "
" Náo nhiệt như vậy, dĩ nhiên có một phần của Thánh Kiém Môn… "
Túc Vân cười nói, sau đó ánh mắt khẽ chuyển sang nhìn thấy thân ảnh Dạ Khinh Ưu, vẻ mặt chợt biến.
Dạ Khinh Ưu cũng không có chú ý đến Túc Vân, hắn hiện tại chú ý đến một thân ảnh khác bên trong nhóm người Thánh Kiếm Môn.
Trong đó có một thiếu niên bộ dáng bình thường, cảnh giới thuộc loại bình bình Thiên Huyền Tam Giai, đi phía sau cùng của nhóm người Thánh Kiếm Môn.
Trước kia Lang Thập Nhất từng nói cho hắn một số đặc điểm của Sở Nguyệt Thiền, thông thường kẻ này chính là một tên ma mãnh, có rất nhiều thủ đoạn.
Cho nên Dạ Khinh Ưu đối với kẻ này cũng khá phần e ngại.
Vốn dĩ Dạ Khinh Ưu chú ý đến tên thiếu niên bộ dáng bình phàm cũng do khi tiến vào ánh mắt của kẻ này quét nhanh toàn trường, dường như thu tất cả mọi thứ vào mắt, mới nhanh nhẹn sau đó thay đổi lại như thường.
Dù chỉ là một biểu hiện nhỏ, nhưng mang đến cho Dạ Khinh Ưu chú ý, hết sức cảm giác cái tên Sở Nguyệt Thiền là một kẻ khó đối phó.
Mà trong lúc hắn đang nghĩ đến Sở Nguyệt Thiền thì hai bên Thiên Sinh Kiếm Vực và Thánh Kiếm Môn đã giương kiếm ra đối chọi, thể hiện rõ lập trường địch ý.
Linh Lung nhìn thấy cảnh vậy, hơi ngạc nhiên hỏi.
" Hai bên có thù sao? "
" Có thể xem là vậy.
"
Kiếm Si thở dài, nhìn thấy ba người Kiếm Ngọc Tiêu bị vây, hắn cũng không đứng nhìn, liền lao tới, chân điểm nhẹ xuất hiện tại sau lưng một đệ tử Thánh Kiếm Môn, cự kiếm sau lưng tên đệ tử này bị Kiếm Si đạp lún sâu vài trượng, mà tỏa ra xung quanh là từng làn kiếm khí xô ngã một nhóm đệ tử Thánh Kiếm Môn.