Cổ Nguyệt Hi thật không ngờ thiếu niên này vì một lời không hợp liền giết chết Vô Sắc đại sư, lão ta ít nhiều cũng rất có vai vế đấy, nói không sớm thì muộn thiếu niên này sắp phải đối đầu với vài thế lực trả thù.
Nhưng chuyện của hắn nàng tạm thời không quan tâm, nàng chỉ muốn biết thiếu niên này định làm gì, không tránh khỏi than khổ bản thân cứ liên tục gặp phiền phức không thể dứt.
Xuân Vân biết tiểu thư nhà mình đang lo lắng, mắt nhìn nam nhân một cái rồi quay qua ôm tay Cổ Nguyệt Hi an ủi.
"Tiểu thư đừng lo, hắn sẽ không hại chúng ta."
"Sao muội biết."
Cổ Nguyệt Hi trừng mắt nhìn nha hoàn của nàng, cảm thấy nha đầu này sao lại ngốc như vậy để một nam nhân xa lạ ôm đến đây.
Cổ Xuân Vân co rút người, ấp úng nói ra.
"Chính hắn là người đưa cho muội linh thạch."
"Là hắn."
Giờ này Cổ Nguyệt Hi mới để ý nam nhân này chính là người mà nàng đã gặp tại cầu thang, vì hắn từ lúc xuất hiện tới giờ chỉ nhắm vào Vô Sắc đại sư nên nàng không để ý, bây giờ mới nhìn vào tuấn diện dung nhan của thiếu niên mà rung động thật mạnh, lần đầu tiên nàng lại bắt đầu có một cảm giác khác thường với một nam nhân, vội vã loại bỏ cảm giác này ra khỏi đầu.
"Ngươi vì sao phải giúp ta."
Cổ Nguyệt Hi phức tạp nhìn Dạ Khinh Ưu, mà hắn vẫn rất khí độ tự nhiên đến trước mặt nàng, hai tay chắp sau lưng, mắt ngắm nhìn tuyệt mỹ dung nhan, mỉm cười tà mị.
"Nếu ta nói ta thích nàng.
Nàng có tin không."
"Ngươi cũng chỉ có thể nói như vậy thôi sao."
Cổ Nguyệt Hi chưa bao giờ tin vào một vụ làm ăn lỗ vốn như vậy, mà nàng tuyệt đối không tin tưởng Dạ Khinh Ưu thật sự thích nàng, rõ ràng có mục đích riêng.
Mà Dạ Khinh Ưu cũng không hề phật lòng, tay hướng tới cổ áo của Cổ Nguyệt Hi, ngay lập tức nàng liền nhanh nhẹn tránh ra.
"Ngươi muốn làm gì."
Dù đối phương có giúp nàng nhưng nàng không phải loại nữ nhân dễ dãi như vậy, suy nghĩ nam nhân này cũng như bao tên khác, vẫn có cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu.
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, trong tay thay thế mà nhiều hơn một sợi dây chuyền có hình dạng mặt trăng bị khuyết đính ở giữa là một hạt cương màu xanh rất đẹp, hắn nhìn lại nhìn, tay giơ cao mặt dây chuyền lên đối rọi với mặt trăng, dù chỉ trong một lát lóe lên một tia sáng nhỏ nhưng hắn vẫn phát hiện ra, đôi mắt hiện lên sự linh dị.
Cổ Nguyệt Hi giờ mới hiểu hóa ra nam nhân này ý định là sợi dây chuyền đeo trước cổ nàng, ngay lập tức nàng như phát cuồng lao về phía hắn, tay giơ cao muốn đoạt lại đồ trong tay hắn.
"Trả lại ta...!Mau trả lại ta...!Trả lại ta...!Trả đây..."
Lần đầu Dạ Khinh Ưu thấy nàng có một mặt yếu nhược như vậy, khuôn mặt đỏ bừng hốc mắt ươn ướt, như trẻ con bị đoạt đồ dữ dằn với tay túm lấy cổ tay hắn.
Cuối cùng vẫn là hắn buông tay, tay ném cả sợi dây chuyền vào trong ngực áo nàng khiến nó chui tọt vào trong khe ngực, mặt dây chuyền lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp nhạy cảm khiến mỹ nữ không kìm được hô lên.
"A!"
Cổ Nguyệt Hi thế mà không ngờ hắn lại lưu manh như vậy, tức giận muốn phát tác nhưng nghĩ lại bản thân không đánh lại hắn chỉ có thể trừng trừng, tay muốn lấy ra dây chuyền nhưng vì có nam nhân ở đây nên nàng không tiện.
Dạ Khinh Ưu cảm nhận sự oán giận của mỹ nữ chỉ cười nhẹ, động tác quay đi, ngước đầu nhìn nàng một lần.
"Ta sớm muộn cũng sẽ đòi lại vốn lẫn lãi.
Nàng nên nuôi mình béo một chút mới tốt."
"Khốn kiếp.
Ngươi là lưu manh."
Đây là lần đầu trong đời Cổ Nguyệt Hi chửi như vậy, nàng cứ hận hận mà nhìn nam nhân từng bước rời đi, sau đó nàng mới nhìn ngó xung quanh, tay di động luồn xuống bụng lấy sợi dây chuyền ra, hai tay nâng niu âu yếm ôm trong lòng.
"Mẫu thân..."
Cổ Xuân Vân cố hết sức chạy theo Dạ Khinh Ưu, đi tới trước mặt hắn, thở dốc khó khăn nói.
"Công tử đừng giận, sợi dây chuyền là di vật cuối cùng mẫu thân nàng để lại, tiểu thư rất quý nó..."
"Ta hiểu, ngươi không cần thay nàng cầu tình.
Ta sẽ không đối với các ngươi gây chút bất lợi nào đâu..."
Hắn nói rồi xoa đầu Cổ Xuân Vân, theo một đợt gió nhẹ thổi qua mặt nàng, hình bóng của hắn cũng đã biến mất.
Cổ Xuân Vân ngơ ngác nhìn hắn rời đi, tay tự đặt lên đầu ngay vị trí hắn xoa đầu mà dại đi, ngây ngốc.
Tần Mạc trải qua một đêm lăn lộn cùng một đám tiểu thiếp của hắn, phát tiết tất cả tức giận cùng hận ý lên thân thể mềm mại của đám mỹ nhân yếu nhược làm các nàng la hét thống khổ không giống với việc hưởng thụ niềm vui thú nhục dục.
Nhìn một đám mỹ nữ người nào cũng da thịt bầm tím, mắt sưng húp vì khóc, Tần Mạc thỏa mãn xuống giường mặc lại y phục quyết định ra ngoài tìm thêm vài tiểu thiếp mới, đám nữ nhân này hỏng rồi...
Người hầu vừa thấy Tần Mạc bước ra khỏi cửa, lập tức chuẩn bị mọi thứ, chỉ sợ chậm một giây là sẽ có người chết.
Tần Mạc không có hứng thú ăn uống, hắn chỉ húp một chén canh liền nhàn nhã ra ngoài.
Tần Mạc ngồi trên lưng một con Hỏa Diệm Sư, một con yêu thú cấp bị thuần hóa, phía sau có hơn chục gia quân ăn mặc chỉnh tề tỏa ra khí thế hùng hổ dọa người, không ngờ chỉ là đi dạo mà hắn lại khoa trương như vậy.
Đôi mắt hắn không ngừng đảo quanh mấy thân ảnh gần chỗ này, chỉ cần xem mỹ nhân nào vừa mắt thì liền bắt về, hắn cưỡi Hỏa Diệm Sư ngang nhiên đạp phá các quầy hàng làm nhiều người khổ không dám nói.
"A...!ui...!Ô...!ô...!mẫu thân...!con ngã..."
Đây là giọng của một nữ hài trông chỉ tầm tuổi, vô cùng xinh xắn, khả ái, tóc cột bím hai bên má hồng đào lúm đồng tiền, làm ai ai cũng yêu thích, mà từ phía sau chạy đến một thiếu phụ rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, môi nhỏ mềm mỏng anh đào vòng cung, mái tóc được buộc kiểu thiếu phụ cột gọn sau đầu.
Nàng dáng người thon gọn đẫy đà chạy tới bên cạnh bé gái nâng nàng lên, hoảng loạn mà giúp con gái lau đi vết bẩn, quay qua sợ hãi nhìn Tần Mạc ngồi trên lưng Hỏa Diệm Sư liên tục cúi đầu.
"Xin lỗi công tử...!Là do tiện nữ không trông coi nữ nhi..."
"Mẫu thân...!Là người ta đụng con trước mà...!Sao mẫu thân phải xin lỗi..."
Bé gái kiên cường ôm chặt mẫu thân, rất không vui vì mẫu thân phải chịu khuất nhục, mà mẫu thân nàng sợ hãi vội vã che miệng nữ hài lại, lại liên tục hướng Tần Mạc cầu tình.
"Các ngươi đụng công tử bọn ta, xin lỗi mà xong à."
Một tên gia quân mặt dữ tợn bước ra, rất có ý lấy lòng chủ tử mà nói chuyện.
Tần Mạc thấy vậy liền cười, khoát tay không để tên này nói tiếp, lại đảo mắt nhìn hai mẫu nữ này mà lộ ra vẻ ôn hòa.
"Nếu tiểu muội này bị ta đụng bị thương thì ta phải chịu trách nhiệm rồi.
Vậy thì ta muốn mời hai người về phủ để kịp tạ tội."
"A...!Không cần...!Ý tiểu dân là không dám làm phiền tiểu vương..."
Thiếu phụ nghe vậy liền kinh hãi, nàng dĩ nhiên biết ác danh của Tần Mạc, vội vã từ chối, trong lòng sợ hãi còn lo lắng cho nữ nhi run rẩy ôm chặt lấy nữ hài.
Nhiều người xung quanh vây xem nhưng không ai dám bước ra, chỉ lẳng lặng thầm rủa Tần Mạc, đúng khi này một nam nhân trung niên mặc trang phục hoa gấm có vẻ không tồi liền sợ hãi chạy ra, quỳ trước mặt Tần Mạc, tay dâng lên một cái hộp gấm.
"Mong Tần công tử thứ lỗi của mẫu nữ bọn họ, tiểu dân nguyện dâng hết gia sản để bồi tội."
"Ngươi đây là đang hối lộ bản vương."
Tần Mạc nheo mắt mà nhìn, mà nam nhân trung niên liền run lên, liên tiếp dập đầu.
"Tiểu dân không dám..."
"Hừ, dám hối lộ trước mặt công tử bọn ta...!Trảm..."
Một đám gia quân không nói hai lời, vung kiếm đã chém chết nam nhân trung niên, máu tươi chảy dài ra nền đường, tiểu nữ hài nhìn phụ thân chết trước mặt khóc to, giãy giụa trong lòng mẫu thân.
"Phụ thân...!Ô..
ô...!phụ thân...!ô...!ô..."
"Người nhà phạm nhân...!Dẫn đi..."
Tần Mạc hời hợt nói, xong liền quay đi không chút bận tâm cái chết của một tiện dân, đám gia quân rất nghe lời dẫn theo hai mẫu nữ rời đi.
Phía trên lầu hai quán tửu trà bên cạnh, Quan Nhược Cơ nhìn thấy hết thảy, khuôn mặt lần đầu hiện lên sự giận dữ dọa người còn hơn cả lúc bị Dạ Khinh Ưu cưỡng đoạt, nắm tay mềm của nàng bóp nát ly trà trong tay làm mảnh vỡ đâm vào da tay khiến từng giọt máu đào chảy ra.
"Tần Mạc..."
Nàng gằn từng chữ rồi quay người rời khỏi quán trà, đi vào một khách điếm mặc một bộ y phục dạ hành màu đen bám sát dáng người lộ ra đường nét cơ thể ưu mĩ, khuôn mặt nàng được che kín bằng khẩu y màu đen, nàng lấy từ trong giới chỉ ra mấy cái lọ nhỏ, tẩm vào phi đao nhỏ vài giọt nhỏ, cẩn thận xếp chúng trong người, lại lấy ra một con dao ngắn đầy sắc nhọn, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi ngắn sáng loáng, ánh mắt hiện ra sự lãnh lệ.
Tần Mạc lại đưa hai mẫu nữ kia vào trong một phòng riêng, ném cả hai lên giường, đối mặt với sự run rẩy sợ hãi của hai mẫu nữ mà hắn vô cùng phấn khích, đi tới bên giường ngắm nhìn thiếu phụ ôn nhu xinh đẹp mà phía dưới đã cứng ngắt, tay chạm vào tóc thiếu phụ cười dâm dục.
"Bản vương đáng sợ vậy sao."
"A...!ngươi tránh ra..."
Đối với kẻ giết phu quân lại còn bắt lấy hai mẫu nữ nàng, thiếu phụ vô cùng thống hận nhưng nàng biết càng khiến hắn phật ý thì kết quả cả hai càng không tốt, chỉ có thể mím môi chịu đựng.
"Người xấu...!thả mẫu thân ta ra..."
Nữ hài nhìn Tần Mạc khi dễ mẫu thân mà tức giận, răng hướng tới cắn tới trên cánh tay hắn, dù chả tạo ra chút thương tổn nào nhưng vẫn làm hắn tức giận, tát nữ hài một cái làm nữ hài đau đớn ngã một bên khóc lên, thiếu phụ lập tức lo lắng nhưng Tần Mạc không cho nàng phân tâm ra sức xé ra áo của nàng khiến nàng la lên, đau đớn mà khóc.
"Súc sinh...!Thả ta..."
Một bên nữ hài thấy Tần Mạc xé y phục mẫu thân dù đau lắm nhưng vẫn lao tới ôm lấy bên cánh tay hắn giãy ra, sức nhỏ yếu không chút tác động đến hắn, chỉ càng làm con thú điên thêm điên cuồng.
Đúng khoảng khắc này một phi dao găm thẳng vào một bên cánh tay hắn, phi dao găm vào trong ngực.
Ngay trong khoảng khắc này Tần Mạc liền sợ hãi nhảy ra sau giường, giọng lạnh lẽo.
"Là tên thích khách nào lại to gan như vậy."
Đứng ngay cửa là một thiếu nữ mặc một bộ dạ hành, ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người, nàng cầm một đoản dao ngắn để ngang ngực, vừa thấy một chiêu chưa thể giết Tần Mạc liền không thừa lời lao tới, động tác ra tay thuần thục nhanh nhẹn.
"Muốn giết ta, còn kém lắm."
Tần Mạc cuối cùng cũng giảm bớt sợ hãi, cười cười mắt dán thân thân thể lồi lõm kia mà sáng lên.
"Hắc Bạch nhị lão, mau bắt thích khách lại cho ta."
Lời hắn vừa nói ra, Quan Nhược Cơ lập tức co rút, nhưng không có ý định dừng lại, vẫn lao tới trước tiên phải chế trụ Tần Mạc lại nói.
Bất quá dù sao nàng chỉ mới tu luyện được vài ngày vẫn còn chưa đột phá Đạo Huyền, không thể nào là đối thủ của Hắc Bạch nhị lão, chỉ thấy trong thoáng chốc hai lão giả đã xuất hiện mặc hai bộ y phục trắng đen trái nhau, một vỗ hời hợt đã đẩy ngã Quan Nhược Cơ bay về sau đụng vào mặt cửa cứng rắn, miệng chảy ra hoa huyết.
"To gan, dám thích khách công tử."
Hắc Bạch nhị lão hai người một lời uy nghiêm mà nói, thấy hai lão muốn ra tay Tần Mạc liền chặn lại.
"Khoan đã, ta muốn xem là ai muốn giết ta."
Hắc Bạch nhị lão không dám cãi lời, lóe lên một cái đã cách không điểm chỉ lên người thích khách không cho nàng động đậy.
Tần Mạc sau khi được đảm bảo chắc chắn mới an tâm tiến tới, phấn khích mà chờ đợi lột mạnh khẩu y che mặt của thích khách, ngay lập tức liền chấn động mạnh, càng là phấn khích cười dâm đãng, mắt không ngừng nhìn tuyệt sắc mỹ nữ.
"Vị hôn thê của ta không ngờ nhớ ta mà ghé thăm."
Quan Nhược Cơ không chút để ý tới hắn, mắt nhắm lại không nói, Tần Mạc dù khó chịu nhưng hắn muốn nữ nhân phối hợp, mắt lại nhìn về phía giường lập tức liền mang theo sự điên cuồng mà cười.
"Nàng đã không thèm để ý.
Vậy ta sẽ trút giận lên bọn chúng vậy."
Đa tạ đạo hữu chieuluong donate TLT.