Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

chương 286: 286: tiêu hạo tỉ thí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đêm trôi qua, Tiêu Hạo thần thanh khí sảng tỉnh lại, so với ngày hôm qua thì đạo tức trong thân thể hắn đã hoàn toàn vững chắc, dù chỉ vừa mới đột phá Thiên Huyền Bát Giai không lâu nhưng căn cơ đã vững chãi, thậm chí khí huyết còn có điểm nâng cấp.

Tiêu Hạo không ngờ đến đánh bậy đánh bạ làm hắn nhận ra Mộc Nhạc Tâm Sinh còn có cả khả năng tự động hấp thu hoàn mỹ thiên địa linh vật.

Không phải cần trải qua quá trình luyện đan công phu, thân thể hắn có thể trực tiếp hấp thu dược liệu bên trong dược thảo, đạt đến độ tinh thuần cao nhất.

" Thật tốt, chẳng bao lâu nữa ta sẽ đột phá đến Thánh Linh Cảnh.

Đến khi đó… hừ hừ… đợi đi, ta sẽ đạp ngươi dưới chân.

"

Tiêu Hạo yy tự nghĩ, bỗng chốc nhớ ra gì đó liền lao vút ra ngoài.

Hắn là đang muốn gặp Thượng Quan Vân Ngọc tâm sự, bồi dưỡng tình cảm.

Khi đến nơi cần đến, bắt gặp Thượng Quan Vân Ngọc sắc mặt không được tốt, hắn cảm giác đây chính là thời cơ tốt, nếu có thể khiến nàng vui lên không biết chừng sẽ gia tăng điểm bồi dưỡng tình cảm của cả hai không biết chừng.

" Thượng Quan sư tỷ… "

Chỉ vừa lên tiếng, thật không ngờ bản thân hắn bị làm phiền, từ phía đối diện, đi đến ba nam hai nữ, đều là gương mặt quen thuộc.

Sa Lâm Hồi, Đàm Thanh, Duy Minh, còn có hai nữ đệ tử xinh đẹp, trong đó có Miễu Ngọc đã từng lần trước cùng gặp mặt Dạ Khinh Ưu tại khách lâu, đang khoác tay Đàm Thanh trông rất thân mật.

" Tiêu Hạo, ngươi chẳng lẽ đang muốn làm phiền Thượng Quan sư tỷ hay sao… "

Đàm Thanh lớn giọng quát, lúc này hắn trông khá khác so với lúc trước, một cánh tay bị đứt đã được nối lại, tuy nhiên cũng vì vậy mà thiên phú giảm mạnh, tụt xuống hai mươi vị trong Thiên Long Bảng.

Hắn mang trong lòng sự tức tối, nhưng lại không dám tìm Dạ Khinh Ưu báo thù, chỉ biết nhìn vào Tiêu Hạo trút giận, thật không hiểu tại sao tên Tiêu Hạo này lại có thể đứng đầu Thiên Long Bảng trong khi đó ngay cả Sa Lâm Hồi cũng không thể.

" Hóa ra là Đàm sư huynh, thế nào? Các ngươi đây là ỷ vào đông người mà muốn ức hiếp ta sao? "

Tiêu Hạo cười lạnh, đúng lúc tâm trạng hắn bây giờ không được tốt, thật không ngờ lại có kẻ chủ động dẫn xác lên cho hắn đánh.

Đàm Thanh tức giận, thật không nghĩ đến Tiêu Hạo chỉ là một Thiên Huyền Thất Giai nho nhỏ mà dám ở trước mặt hắn kiêu căng như vậy, cười gằn đáp.

" Ngươi muốn chết sao… Ta cảnh cáo ngươi đừng có lại gần Thượng Quan sư tỷ, đó là người mà Sa sư huynh theo đuổi.

"

Đàm Thanh hết sức hổ báo đem Tiêu Hạo đẩy ngã, hắn hiện tại không còn khả năng theo kịp thiên kiêu đang ngày càng tăng tiến, chỉ biết theo sau Sa Lâm Hồi để mong có chỗ dựa vững chắc sau này.

Hi vọng với mỹ nữ Hạ Nhu Nhi cũng bị dập tắt, cho nên chỉ có thể kết giao cùng Miễu Ngọc, để nàng ta làm đạo lữ, dù sao Miễu Ngọc tuy không đẹp như Hạ gia tỷ muội nhưng cũng xinh đẹp, cũng coi như là không chịu thiệt thòi.

Tiêu Hạo thật không ngờ tới Sa Lam Hồi vậy mà cũng có ý với Thượng Quan Vân Ngọc, hắn cười lạnh, chụp cánh tay của Đàm Thanh ý định đẩy ngã hắn, cánh tay còn lại vận chuyển từng luồng Đạo Nguyên Lực hùng hậu, Bát Hoang Chưởng mạnh mẽ đánh ra, lập tức liền đánh bay Đàm Thanh làm gã lăn lộn trên mặt đất như chó nhà có tang.

" Đàm Thanh… "

Miễu Ngọc hoảng sợ hét lên chạy đến bên cạnh Đàm Thanh, ân cần quan tâm, Đàm Thanh tức giận đẩy tay nàng ra, nén đau đớn nhìn Tiêu Hạo hết sức giận dữ, cũng không dám tin tưởng.

Trước kia hắn đã từng giao đấu cùng Tiêu Hạo một lần nhưng khi đó Tiêu Hạo nhẹ nhàng bị hắn đánh bay, thật không ngờ sau một khoảng thời gian không gặp mà Tiêu Hạo lại có tiến bộ thần tốc như vậy.

" Thế nào, muốn thử nữa không? "

Tiêu Hạo chắp tay ra sau lưng, tỏ ra một bộ dáng tiêu sái, khóe môi khẽ nhếch lên khinh bỉ.

Đàm Thanh định ngồi dậy nhưng thật không ngờ một chưởng kia của Tiêu Hạo đánh gãy xương ngực hắn làm hắn đau đớn khôn cùng.

Sa Lâm Hồi nhíu mày, chợt nhận ra xung quanh đang có rất đông người kéo đến.

Thượng Quan Vân Ngọc đứng cách đó không xa, cũng đã sớm nhận ra mọi chuyện, nàng thật không ngờ Sa Lâm Hồi vậy mà tự tin dám theo đuổi nàng, trong lòng tức giận.

Khi thấy Tiêu Hạo ra tay không hiểu sao lại cảm thấy thích thú, xem ra giống như có người thay nàng xả giận vậy.

Tiêu Hạo dù ánh mắt tập trung bên này nhưng vẫn để ý từng biểu cảm của nàng, khi thấy nàng cười liền hết sức vui vẻ, tâm trạng như nở hoa, chắc chắn trong lòng sớm một lúc nào đó sẽ chinh phục được nàng.

Sa Lâm Hồi nhìn thấy biểu hiện tự tin kia của hắn thì hết sức tức giận, hắn vốn dĩ chính là đệ nhất thiên kiêu của Thanh Hoa Học Viện, nhưng thật không ngờ từ đâu lại chạy ra một cái Tiêu Hạo làm uy danh của hắn đại giảm.

Trước đó hắn còn bị Dạ Khinh Ưu đả kích không nhẹ, thậm chí còn bị Hạ Thanh Thanh từ chối tình cảm, nàng vậy mà nói thích lấy Dạ Khinh Ưu làm hắn càng thêm tuyệt vọng.

Tuy nhiên, thân là thiên kiêu trên Thiên Long Bảng, còn là đệ thập nhị () nhân, tâm tính hắn không phải kẻ thường, rất nhanh lấy lại tâm trạng, đem mục tiêu chuyển sang Thượng Quan Vân Ngọc, thật vất vả mới đề ra mục tiêu mới lại nhảy ra một cái Tiêu Hạo, nhìn bộ dạng thân thiết với nàng càng làm hắn tức giận, cho nên chủ động đến gây sự.

Mặc dù nói Tiêu Hạo là đệ nhất () nhân Thiên Long Bảng, nhưng tu vi thua kém, chỉ là Thiên Huyền Thất Giai, vừa rồi có lẽ đã đột phá Thiên Huyền Bát Giai tu vi, tuy nhiên vẫn không đủ cho Sa Lâm Hồi để nhìn vào mắt.

Hắn không phục, phải chứng minh bản thân lợi hại hơn Tiêu Hạo, nếu không về sau con đường tu tâm của hắn sẽ chấm dứt.

" Tiêu Hạo, ngươi có dám cùng ta lên tỷ trường thách đấu không? "

" Có gì mà không dám, chẳng qua nếu đã như vậy thì ngươi có dám đặt cược không? "

Tiêu Hạo không làm mất uy phong của bản thân, còn ra thêm điều kiện, như thể hiện bản thân chắc thắng.

Sa Lâm Hồi nhíu mày, hỏi.

" Cược cái gì? "

" Ta nghe nói ngươi có một thanh Lạc Hải Song Đao khá lợi hại, đem nó ra đặt cược… Ta dùng gốc Xích Hỏa Thảo chơi với ngươi.

"

Nói rồi Tiêu Hạo lôi ra một gốc hỏa dược toàn thân đỏ bừng, bên trên có một đóa hoa nở rộ toát ra sức nóng kinh người.

Sa Lâm Hồi hai mắt sáng lên, hắn biết gốc dược thảo kia chí ít cũng là dược thảo Lục Cấp, vừa hay có tác dụng lớn đối với hắn.

Tuy nhiên Lạc Hải Song Đao của hắn cũng là Thiên Cấp vũ khí cấp bậc, dù là hàng hạ phẩm nhưng cũng vượt qua Xích Hỏa Thảo kia, thậm chí đây còn là vũ khí cấp cao nhất hắn có được, là do phụ thân hắn cực khổ đi tìm cho hắn.

Nhìn Sa Lâm Hồi chần chừ như vậy, Tiêu Hạo quyết định đổ thêm dầu vào lửa.

" Thế nào, nếu đã không có dũng khí thì cút đi… "

" Hừ, ai nói ta không dám.

Chẳng qua chỉ là một cặp binh khí, có cho không ngươi cũng chẳng cầm được.

"

Sa Lâm Hồi quả nhiên bị Tiêu Hạo khiêu khích.

Cả hai sau đó kéo nhau đến lôi đài quyết đấu, dẫn đến bên trong học viện vô số người kéo đến xem.

Chẳng mấy chốc bao phủ xung quanh lôi đài là cả mấy ngàn học viên, số lượng còn ngày càng tăng lên, mà phía bên dưới cũng nhanh chóng bắt đầu mở ra một buổi đặt cược lớn giữa các học viên.

Tỉ lệ đặt cược là một ăn ba cho Sa Lâm Hồi, rõ ràng nhiều người vẫn nghiêng về cho Sa Lâm Hồi.

Dù sao trong cuộc thi Thiên Trung Hội, Tiêu Hạo có thể may mắn chiến thắng cũng là nhờ đệ nhị () nhân Thiên Long Bảng, Quang Chi Lâm bị thương trước đó, kéo theo là đệ nhất nhân Thiên Long Bảng lần trước là Tiêu Tiểu Tà vẫn lạc nên may mắn được ngồi lên đệ nhất.

Cho nên ai ai cũng nghĩ sớm muộn gì Tiêu Hạo rồi cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi vị trí đệ nhất nhanh thôi.

Tiêu Hạo nhìn thấy vậy không chỉ không bực mà còn lấy làm vui mừng, nhanh chóng đem toàn bộ tài sản đặt cược cho bản thân, hắn càng chú ý Thượng Quan Vân Ngọc cũng đặt cược cho hắn, càng làm hắn trong lòng như nở hoa.

Giao đấu còn chưa bắt đầu mà bên dưới đã hết sức sôi nổi, nhiều người còn đang hồi hộp xem liệu ai thực sự là đệ nhất thiên tài Thanh Hoa Học Viện đây.

Thượng Quan Vân Ngọc mỹ lệ đứng giữa sân nhìn lên đài, không ai dám đứng gần vì sợ mỹ nữ phản cảm, tất cả đều âm thầm đoán xem tại sao nàng lại quan tâm đến trận quyết đấu này, chẳng lẽ bên trên có nam nhân mà nàng coi trọng sao?

Mà một bên khác cũng gây ra sự chú ý, Quang Chi Lâm, đệ nhị nhân Thiên Long Bảng không ngờ cũng xuất hiện chỗ này.

Hắn bạch quang thánh bào lấp lánh, không hề mặc Kim Nhân Học Viện đạo bào mà thay vào đó là bạch bào quang huy của Thánh Địa, dù cho hắn đang tại Kim Nhân Học Viện học tập cũng không chút nào nể nang.

Bên cạnh cũng đứng vài thiên kiêu đều là nhân tài Thánh Địa, đều coi Quang Chi Lâm cầm đầu.

Quang Chi Lâm ngẩng cao đầu nhìn vào Tiêu Hạo, trong ánh mắt lộ ra hung quang, dĩ nhiên vì bị thua trước kẻ kia làm cho hắn không phục.

Mà ở một chỗ khác, đệ tam Thiên Long Bảng, Kiếm Tiểu Tử cũng xuất hiện chỗ này, bên cạnh là tỷ tỷ hắn Kiếm Ngọc Tiêu, và đường muội Kiếm Thiên Ái, cả ba dường như đang trao đổi gì đó.

" Đệ đệ, tại sao đệ lại coi trọng cái tên Tiêu Hạo kia vậy? "

" Tỷ đừng xem thường hắn, trong mắt đệ Tiêu Hạo người này mới là thiên tài xuất chúng thực sự.

"

Kiếm Tiểu Tử có phần tán dương Tiêu Hạo, làm Kiếm Ngọc Tiêu có phần ngạc nhiên, hỏi.

" Chẳng lẽ lại có thể so sánh với Dạ công tử sao? "

Kiếm Tiểu Tử nghe đến vấn đề này thì mày khẽ nhíu, tuy nhiên hắn rất thẳng thắn thành thật trả lời.

" Dù sao đệ cũng chưa từng giao đấu cùng Dạ công tử, nhưng đệ nghĩ nếu như cùng cảnh giới có lẽ Tiêu Hạo sẽ thắng.

"

" Hắn thật sự lợi hại như vậy sao… "

Kiếm Ngọc Tiêu vẫn có điểm không tin, nàng từng nhìn thấy Dạ Khinh Ưu ra tay, tuy nhiên lại thấy ánh mắt của đệ đệ mình rất chuẩn, vẫn cảm thấy nên xem thử thế nào.

Tuy nhiên Kiếm Thiên Ái lại tỏ ra không vui, khẳng khái đáp.

" Dù cùng cảnh giới, Dạ công tử chắc chắn cũng sẽ không thua… "

Nàng vừa nói xong liền dẫn đến hai tỷ đệ ánh mắt, từ trước đến giờ vị đường muội này rất ít khi nói chuyện, thật không ngờ vừa lên tiếng liền bênh vực Dạ Khinh Ưu.

Kiếm Thiên Ái tự nhiên biết mình lỡ lời, mặt đỏ lên, nhưng vẫn kiên quyết khẳng định.

" Thật sự là như vậy mà.

"

" Được rồi, Dạ công tử là lợi hại nhất.

Thiên Ái nhà ta hồn bị bắt mất đi rồi… "

Kiếm Ngọc Tiêu lên tiếng cười trêu, làm cho hai má Kiếm Thiên Ái đỏ hồng, kiều dung làm cho đám nam nhân nhìn nàng phải ngây ngất, đứng như trời trồng.

Cũng cách đó không xa, đứng tại trên mái nhà, một cặp tình nhân đang nhìn vào giữa sân.

Cung Nguyệt Kha ngã đầu dựa vào vai Dạ Khinh Ưu nhìn vào giữa tràng cảnh, tò mò hỏi.

" Tại sao chàng lại để ý đến tên Tiêu Hạo kia vậy? "

" Vì hắn là cây kinh nghiệm của ta mà.

"

Dạ Khinh Ưu cười khẽ, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hạo, tỏa ra tà khí mãnh liệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio