Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

chương 37: 37: bắt nạt hoàng hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa lúc hai thân tín của vị hoàng hậu đuổi theo tên hạ nhân, hai luồng đạo hóa ép sát thân người kẻ đang chạy trốn.

Một tiếng hét thảm vang lên, thân xác tên gia nô đã hóa thành trăm mảnh, chết tức tưởi ngay lập tức.

Thực lực của hai Thiên Huyền cũng không cần phải bàn cãi, vừa ra tay cũng không hề kiềm chế thực lực.

Nhân lúc hai Thiên Huyền còn đang chưa kịp ý thức toàn diện, Dạ Khinh Ưu đã nhẹ nhàng đột kích làm cả hai đồng thời ngất xỉu ngã ra đất.

Còn về phần hắn thì ung dung bước vào, nhìn về hướng vị hoàng hậu đang vô cùng bình tĩnh cũng không hề tỏ ra lo sợ về sự xuất hiện của một kẻ xa lạ.

"Ngươi là ai, dám đột nhập vào tẩm cung của bổn hậu."

"Chẳng phải hoàng hậu ngươi nên hiểu rõ sao...!Biết lý do vì sao ta lại đến."

Dạ Khinh Ưu tự nhiên mà tiến đến ngồi lên trên bàn phượng, khí tức nam nhân áp sát tới vị hoàng hậu khiến nàng không khỏi tức giận cau mày, vẫn chưa tiện phát tát vì cảm thấy thực lực của nam nhân sâu không dò được.

"Ta không hiểu ngươi nói gì."

Hoàng hậu vờ như không hiểu, thần sắc lãnh đạm nhìn không thấu tâm can.

Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên biết nàng sẽ không trả lời, chỉ khẽ cười, thân người xoay lại một chút tiến gần thân thể mỹ lệ của hoàng hậu mà nàng lại không có cách nào di chuyển lùi lại, cứ thế để nam nhân cách nàng nửa cánh tay.

"Vật ta muốn trước giờ chưa có ai tranh được với ta."

"Ngươi quá tự cao."

Hoàng hậu vẫn giữ vẻ kiên định nhưng trong lòng đã có phần lung lay, dĩ nhiên nàng đã bắt đầu cảm thấy bản thân không có khả năng thắng được hắn.

Dạ Khinh Ưu tay vươn tới nắm một lọng tóc dài của nàng chơi đùa, tóc nàng mềm mượt trơn bóng còn tỏa ra mùi hương thơm phức.

Hắn xoắn uốn lọng tóc, lại rất thản nhiên mà nói.

"Nếu vậy thì ngươi chờ chút đi.

Kịch hay sắp đến rồi."

Nhìn thấy một nam nhân chơi đùa mái tóc của mình, mà trước giờ chưa có ai dám đụng, hoàng hậu đã bắt đầu tức giận, hỏa khí bùng phát, cả người tỏa ra từng đợt hỏa lưu, mười đầu ngón tay bén nhọn của nàng cong lại, một trảo kình mang theo hỏa khí cùng long khí bạo phát mà ra.

Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt chụp một cánh tay, không dùng chiêu số hay kỹ xảo gì đã nắm chặt hoàng hậu trong lòng bàn tay, thân người đổ lên người nàng, một tay ôm eo như mây trôi nước chảy đã kéo hoàng hậu đứng lên, bản thân hắn thì thản nhiên ngồi trên phượng uyển rồi kéo hoàng hậu ngồi lên đùi của chính hắn.

"Ngươi...!Dám vô lễ với ta."

Hoàng hậu tức giận vùng vẫy thoát khỏi thế kèm kịp của nam nhân nhưng nàng dù tu vi coi như là cao thâm nhưng ở trước mặt hắn chỉ là một nữ nhân yểu điệu yếu đuối, thân thể cao quý không ngờ cứ vậy mà bị hắn ôm hết vào lòng.

Còn Dạ Khinh Ưu thì vô cùng bình thản ôm chặt lấy eo của hoàng hậu cảm nhận thân thể nhu nhuyễn mềm dẻo của vị quốc thiên hoàng mẫu này, miệng phả ra hơi ấm lên vành tai trắng nhỏ của nàng.

"Nếu chịu giao đạo ấn cho ta thì ta sẽ rời đi."

"Được.

Ta giao..."

Cuối cùng hoàng hậu cũng phải khuất phục, dằn lòng mà nói, nhưng biểu hiện của nàng khiến Dạ Khinh Ưu không vui, ngay lập tức hướng tới phía bên trong phượng bào xuyên qua mấy lớp áo gần như chạm vào phượng yếm của nàng.

Vừa tức thì hoàng hậu đã toàn thân run lên, tức giận mà quát.

"Ngươi dám làm vậy với ta...!Nói không giữ lời."

"Nàng mới là nói không giữ lời."

Dạ Khinh Ưu lạnh mặt mà kẹp một tấm phi không phù để trước miệng nàng, chữ trên tấm phù đã nhạt, chứng tỏ nó đã được sử dụng, dựa vào khí tức thoát ra thì nó còn sử dụng chưa được bao lâu.

Hoàng hậu cả thân hình liền đơ lại, phức tạp mà quay lại nhìn kỹ nam nhân trẻ tuổi này, không chỉ là kiêng kỵ mà đã hoàn toàn khiếp sợ, không nghĩ bản thân nàng đã làm kín kẽ như vậy nhưng vẫn bị hắn phát hiện.

"Có lẽ ta nên trừng phạt ngươi rồi."

Dạ Khinh Ưu tự tiếu mà nhìn vào vị quốc mẫu xinh đẹp, mạnh mẽ kéo nàng tới gần, trong sự hoảng sợ của nàng đã hôn tới bờ môi đào mộng.

"Đừng...!Không muốn...!Ô..."

Hoàng hậu không kịp phản kháng đã bị hắn cưỡng hôn, hai bờ môi dính chặt nhau khiến cả hai đều có cảm giác khác lạ, nụ hôn dù không cuồng dã nhưng tác động cực lớn tới tâm linh của nữ nhân.

Hôn tới tầm vài phút, hắn mới rời khỏi môi nàng, nhìn thấy mỹ nhân phương nhan đã ửng hồng mang theo từng đạo sát khí nhìn chằm chằm làm hắn thấy phấn khích, mắt di dời nhìn ra ngoài cửa, thản nhiên mà nói.

"Cứu binh mà nàng gọi tới dường như tới rồi."

Tại trước cửa rộng dần xuất hiện hai dáng người nam nhân, một người là nam tử trung niên tóc tai rối bời, râu mọc trên mép, quần áo bụi bặm, lưng dắt một cái bầu rượu, mà bên cạnh nam tử trung niên là một thiếu niên cương nghị toát ra sự cứng đầu, không khuất phục, thiếu niên này cũng không hề lạ, đúng là Lâm Thiên đã lâu không gặp.

Nam tử trung niên trông rất vội vàng đi vào tẩm cung riêng của hoàng hậu, phải biết từ trước tới giờ nàng chưa từng muốn gặp hắn, nói gì đến lúc này lại dùng phi không phù báo tin như hiện tại, chứng tỏ nàng đang gặp tình trạng cấp bách không có đường lui.

Mà hắn vừa vội vã mà đi vào thư phòng của hoàng hậu, còn chưa kịp ổn định thân pháp đã nhìn thấy nữ nhân khiến hắn trắc trở cả chục năm đang ngồi trong lòng một nam tử trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn.

Mà nhìn dáng vẻ hình như nàng còn không có phản kháng quá mãnh liệt, ngay lập tức một cỗ bạo khí đánh ập tới tâm khảm của hắn, miệng phun ra máu, thân người lung lay như muốn ngã ra sau nhanh chóng được Lâm Thiên đỡ lại.

"Tại sao..."

Nam tử trung niên tròng mắt đỏ lên hận hận mà nhìn vào nữ nhân đang ngồi im trong lòng Dạ Khinh Ưu, có thể cảm nhận hắn đang thê lương cỡ nào.

Mà hoàng hậu nhìn thấy hắn như vậy cũng vô cùng khó chịu, không biết nên nói sao cho phải.

Thấy nàng không trả lời, nam tử trung niên cười lên dữ dằn.

"Hahaha...!Tần Lưu Tử à...!Tần Lưu Tử...!Nàng hận ta như vậy sao, dùng phi phù truyền tin ta đưa để dụ ta đến đây nhìn nàng âu yếm cùng một nam nhân khác..."

"Không...!ta..."

Hoàng hậu này hóa ra tên là Tần Lưu Tử, nàng nhìn nam tử trung niên bi thương liền muốn bỏ qua sự tự ngạo mà nói ra nhưng lời nàng lập tức bị Dạ Khinh Ưu chặn lại, hắn kéo đầu nàng tới gần hướng môi nàng hôn càng thêm mạnh mẽ, kịch liệt phá mở hàm miệng nàng để đôi lưỡi cuốn lấy nhau, dù hàm răng nữ nhân liên tục cắn xuống nhưng không hề tác động đến nhịp điệu cả hai.

Đầu lưỡi của nàng liên tục tránh né cùng lưỡi của hắn quấy động làm rung động cả khoang miệng thơm ngọt của mỹ nữ, hai má đào của nàng đôi lúc hóp lại khi lại phồng ra vì sự tác động của hắn, dần dần bên ngoài khóe môi đã chảy ra hàng dài những bọt nước dải lan xuống bộ phượng bào vị hoàng hậu đang mặc.

"Cẩu nam nữ."

Nam tử trung niên mắt như muốn nứt ra dữ tợn mà lao tới, trong tay cầm một cây gậy khô mộc nhìn không khác nào cành cây nhặt ven đường, dù nhìn thô sơ nhưng mang theo hai luồng kiếm ý cùng chiến ý đầy đủ sự uy phong.

Dạ Khinh Ưu híp mắt, vẫn không rời hôn môi Tần Lưu Tử, một ngón tay coi như tùy tiện búng ra, lập tức đã phá tan ý cảnh của nam tử trung niên, thậm chí còn đảo nghịch lực lượng đẩy lùi nam tử trung niên lùi ra chục bước, phải khó khăn lắm mới giữ vững thăng bằng, mắt nhìn vào vài đường cắt sắc bén trên y phục mà tràn đầy không thể tin.

"Ngươi vậy mà đã là Thánh Linh..."

Nam tử trung niên kinh hãi mà quét mắt nhìn, lập tức quyết đoán mà kéo Lâm Thiên bay đi, tốc độ cực nhanh không hề có chút động tác thừa.

Dạ Khinh Ưu nhìn nam tử trung niên rời đi cũng không có ý ngăn lại, mắt chuyển dời qua mỹ nhân.

Lúc này Tần Lưu Tử hai mắt đã dường như trống rỗng tâm trí tràn ngập trong hỗn loạn, tràn đầy hận ý với Dạ Khinh Ưu, toàn thân bộc hóa long hình mờ nhạt, long khí mạnh mẽ mang theo hỏa đạo chi khí tinh thuần như muốn thiêu rụi mọi thứ.

Nàng như vậy mà dùng hết sức phát tiết vào người Dạ Khinh Ưu, dù không thể đánh thắng hắn nhưng chí ít cũng phải cho hắn ăn vài điểm thiệt thòi.

Nhưng dường như không thể bộc phá lực lượng, hai cổ tay nàng bị bàn tay của Dạ Khinh Ưu mau chóng tóm chặt, hắn giữ một tay bóp chặt hai má nàng cười trêu chọc.

"Thế nào.

Hoàng hậu bệ hạ bị ta bắt gian tình nên muốn giết người bịt miệng sao."

"Ngươi...!im miệng."

Tần Lưu Tử run lên, kích động mạnh mà trừng to hai mắt, nàng từ trước tới giờ chưa từng phải ăn thiệt thòi như vậy bao giờ, nàng là Thiên Huyền cửu giai đỉnh phong đấy, đặt tại Huyết Vũ đại lục rõ ràng là tồn tại số một số hai vậy mà hiện ngay cả năng lực chống cự cũng không có.

Dạ Khinh Ưu được cơ hội nắm chặt người ngọc trong tay, ngửi được một mùi hương thơm dịu nhẹ vừa hanh nồng kích thích khứu giác, mắt nhìn tuyệt thế dung nhan cùng thân thể mê người của một nữ hoàng.

Tần Lưu Tử ăn mặc một bộ phượng bào chỉnh tề, cả người tỏa ra khí khái trang nghiêm tú mục, lông mi rất dài, môi rất đỏ, trang điểm không đậm nhưng khuôn nét vô cùng rõ rệt, xinh đẹp mà đoan trang, lại để cho người không sinh ra một tia khinh nhờn chi tâm.

Cảm nhận ánh mắt nóng rực của nam nhân, nàng liền biết không ổn, ra sức càng giãy giụa dữ dội chỉ càng làm thân thể càng lắc lư rung động thêm mạnh.

"Đừng có khiêu khích ta...!Nếu không ta sẽ thật sự coi như là hành động câu dẫn."

"Hừ...!Ai câu dẫn ngươi."

Tần Lưu Tử tức giận mà quát, cùng vừa lúc bàn tay Dạ Khinh Ưu đặt lên phượng bào của nàng ra sức xé mạnh một cái, một mảng quần áo liền rách ra, để lộ bên trong là cái áo lụa mỏng manh che đậy phượng yếm đằng phía sau.

"A...!Ngươi hóa ra vẫn là súc sinh."

Nghe nàng nói vậy hắn vẫn không thèm phản ứng, cũng không còn chút để ý đẩy ngã nàng lên phượng uyển, nhanh chóng phong bế tạm thời một thân tu vi khiến nàng chính thức trở thành một nữ nhân bình thường.

"Để ta xem mùi vị của một hoàng hậu là như thế nào."

"Dám vô lễ với ta...!Tần gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Tần Lưu Tử dù biết hoàn cảnh không tốt nhưng vẫn không quên đe dọa, mà Dạ Khinh Ưu tránh không khỏi nhăn trán, không ngờ nữ nhân này ép tới như vậy mà không chịu hé nửa lời về vật kia.

Thật vô cùng ngoài ý muốn, nhìn thấy nữ nhân này thế mà vẫn không phục, hắn quyết định cho nàng hiểu hắn có dám hay không.

"Thách thức ta sao.

Tần gia là cái vật gì ta chưa thèm để vào mắt."

Dạ Khinh Ưu đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp không hề câu nệ thứ gì, lột sạch y phục trên người Tần Lưu Tử, lộ ra ngoài là thân hình trắng ngọc như da trẻ sơ sinh, hai bầu vú căng đầy với quầng vú hồng hào non mới, núm vú giữ màu hồng đẹp.

Mà hạ thể phía dưới hàng lông mao màu đen được tỉa gọn gàng là hang động hồng hào chật hẹp như chưa từng được khai phá.

Tần Lưu Tử biết không có khả năng chống lại liền trực tiếp lựa chọn để nam nhân tùy ý, dù quay mặt đi nhưng không khó nhìn ra mặt nàng đã hồng như táo chín, hai hàm răng ngà cắn chặt không chút sức làm vẻ kiều mị toát ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio