Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

chương 377: 377: khảo hạch của đế dược y vương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm ngày kế tiếp trôi qua, Dạ Khinh Ưu đem Thanh Linh Đan luyện thành Thất Phẩm đan dược Hóa Linh Đan, nếu như luyện chế tiếp sẽ không còn chút dược tính nào của Thanh Linh Đan.

Hắn mặc dù có thể suy nghĩ phương pháp khác nâng cao thêm phẩm chất, tuy nhiên hắn đối với luyện đan cũng không có nhiều hứng thú, cũng không có ý định kế tục truyền thừa của Đế Dược Y Vương, cho nên chỉ dừng tại đây.

Độc Thiên Địch thiên về Độc Đan hơn, vì thế mà cũng chỉ có thể luyện thành Lục Phẩm đan dược là cao nhất.

Hắn cũng giống Dạ Khinh Ưu, không có hứng thú với truyền thừa, mục đích tiến vào là để tìm kiếm tài liệu chữa trị Độc Tâm, lúc này đã hoàn toàn thỏa mãn.

Tống Ngọc Lam thì vẫn đang miệt mài chìm đắm trong luyện đan, nàng tựa như đã luyện thành Thất Phẩm đan dược giống Dạ Khinh Ưu, nhưng vẫn còn có thể tiếp tục.

Điều này chứng tỏ Đan Đạo của nàng đã phát huy sự lợi hại của nó.

Dạ Khinh Ưu không có hứng thú quan sát Tống Ngọc Lam luyện đan cho lắm.

Trong khoảng thời gian này, hắn ngoài vừa luyện đan còn dùng tinh thần dò xét toàn bộ Mộc Đạo Y Cảnh để tìm kiếm chỗ tốt, chú ý tới một con Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà đã tiến hóa thành Linh thú Tam Chuyển, tương đương Tố Đạo Cảnh cường giả, chỉ là hiện tại nó còn đang ngủ say, ít nhất ngàn năm nữa sẽ không thức dậy.

Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà là một trong Cửu Xà Thánh Linh, cùng với Cửu Quỷ Kim Xà trong thân thể Quan Nhược Cơ là hai đầu mãng xà không cần phải hóa thành Chân Long để tiến hóa thành Thần Thú như Tứ Linh Thánh Thú, chính bản thân chúng nó cũng có Thánh Huyết lưu truyền.

Huyết Mạch của nó cũng không thua kém quá xa so với Tứ Linh như Thanh Long hay Chu Tước.

Dự định của Dạ Khinh Ưu là đem Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà biến thành Khí Linh của Vô Hồi Thương, đem Vô Hồi Thương khôi phục thành Thần Khí.

Hiện tại hắn học Chiến Thiên Thương Pháp có thể nói là đại thành, nhưng thiếu khuyết một thanh thương kích vừa tay, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm dù có thể sánh ngang Thần Khí nhưng dù sao cũng là kiếm loại, hắn không có ý định biến nó thành thương hình dạng.

Trong lúc hắn đang chìm đắm vào suy nghĩ cách thức hồi phục Vô Hồi Thương thành Thần Khí thì Tống Ngọc Lam đã hoàn thành luyện chế xong đan dược.

Đan dược mà nàng luyện thành là Bát Phẩm đan dược, Tôn Thanh Đan.

" Không tệ, lão phu chờ thật lâu, cuối cùng chân chính truyền nhân mong đợi đã xuất hiện.

Nữ oa, mau mau tiến đến tầng cuối, nhận chân truyền của lão phu.

"

Đế Dược Y Vương tiếng cười vang lên, không để Tống Ngọc Lam kịp vui mừng đã đem nàng tiến vào tầng cuối cùng, đem chân truyền cho nàng.

" Còn hai người các ngươi, tuy cũng rất không tệ.

Nhưng là vẫn không bằng nha đầu kia.

"

Giọng của Đế Dược Y Vương vang lên bên tai Dạ Khinh Ưu và Độc Thiên Địch, mặc dù Dạ Khinh Ưu không thèm cái gọi là truyền thừa của Đế Dược Y Vương nhưng lời lẽ của lão khiến cho Dạ Khinh Ưu cảm thấy khó chịu.

" Ở đây không còn phần của các ngươi rồi.

Rời đi thôi, dù sao có thể chọn được mấy món đồ tốt trong bảo khố lão phu cũng là vận may không nhỏ của các ngươi.

"

Nói dứt lời, Độc Thiên Địch bị đá khỏi bảo tháp, Dạ Khinh Ưu cũng bị một luồng uy lực đem không gian xung quanh nghiền ép lên thân thể, muốn đem hắn đuổi đi.

Dạ Khinh Ưu cảm giác không gian xung quanh vặn vẹo, cười lạnh, bàn tay khẽ vung ra, không gian bị xé nát tạo thành cái lỗ to tướng, còn không kịp để Đế Dược Y Vương kinh ngạc, ánh mắt đã hướng về giữa khoảng không trung trước mặt, hắc hỏa bùng cháy đem một mảnh không gian thiêu rụi.

" A… tiểu tử, ngươi làm cái gì!!? "

Đế Dược Y Vương kinh hoảng, thất thanh la lên, một tia Linh Trí của lão hiện ra thành hình dáng linh hồn trôi nổi trước mặt.

Dạ Khinh Ưu không có nhiều lời, dùng hắc hỏa đốt trụi một chút linh hồn còn sót lại của Đế Dược Y Vương không còn một mảnh, chân chính hồn phi phách tán.

Cũng thật không ngờ tới, Đế Dược Y Vương vậy mà có chút gian xảo, che giấu linh hồn năng lượng bao quanh toàn bộ tòa tháp này, quan sát toàn bộ mọi việc bên trong.

Đến khảo hạch cuối cùng mới hợp cùng tia Linh Trí kia hình thành hồn thể, ý đồ muốn đoạt xá trọng sinh, dĩ nhiên đối tượng là người vượt qua được khảo hạch của lão.

Dạ Khinh Ưu đối với mưu đồ của lão cũng không thèm để ý, tuy nhiên cái lão già này cứ ba lần bảy lượt lộ ra bộ dáng cao nhân, tự mãn trước mắt hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Dù không còn Đế Dược Y Vương chủ trì, nhưng Dược Đạo Châu này cũng là vật vô chủ, Tống Ngọc Lam muốn thuận lợi đem toàn bộ mọi thứ của Đế Dược Y Vương kế thừa sẽ không có chút khó khăn nào.

Như vậy, hắn liền chủ động rời khỏi Dược Đạo Châu, thân ảnh xuất hiện trước dược điện, nhìn kim nhân ảm đạm vô quang, ở giữa hồn thạch đã không còn chút khí tức linh hồn, dĩ nhiên lúc nãy đã hoàn toàn bị Dạ Khinh Ưu diệt sát.

Mà vừa tiến ra ngoài này, hắn đã nghe tiếng bàn tán xôn xao của đám Dược Sư, Y Sư kia.

" Xem kìa, lại có người tiến ra ngoài.

Vậy chẳng phải bên trong chỉ còn duy nhất một người? "

" Người kia hình như là một nữ tử, ta nhớ rất rõ nàng, gọi là Tống Ngọc Lam.

Trước đó chỉ nhìn nàng vì nàng xinh đẹp, không nghĩ tới nàng lại chính là người nhận được truyền thừa.

"

" Như vậy, chúng ta có cơ hội sao? "

" Ngu ngốc, nàng ta dù sao cũng là đệ tử của Thần Y.

Các ngươi dám đắc tội ư? "

Một đám người sắc mặt tái mét, hai mắt nhìn nhau, đều tiếc nuối thở dài.

Mà trong đó lại có một nam nhân nở nụ cười, lộ ra tư thái tự tin.

" Chẳng phải chỉ cần chinh phục nàng thì có thể gián tiếp nhận được chân truyền từ nàng.

Thậm chí còn rước mỹ nữ về nhà.

"

" Ngươi cứ mơ đi.

Mỹ nữ như vậy nhìn trúng ngươi sao? Trừ phi nàng ta là xác chết, nếu không ngươi nghĩ với bản mặt của ngươi thì ai sẽ thèm coi.

"

Một nam tử Dược Sư khác nhìn tên nam nhân vừa nói, khinh bỉ lên tiếng.

Mà lời nói đánh động rất nhiều người, bọn họ đều cảm thấy nếu thật sự không thể nhận được truyền thừa, vậy thì cướp.

Bọn họ vừa nghĩ đến bối cảnh sau lưng Tống Ngọc Lam cũng không lớn, chỉ là một cái Thần Y, mà Thần Y cũng không đại biểu thực lực, huống chi cũng không có thế lực phía sau chống lưng.

Vừa nghĩ đến vậy, ngay lập tức trong lòng bọn chúng nổi lên từng đợt hỏa nóng.

Truyền thừa của Tiên Vương, vừa nghe đã khiến người khác thèm nhỏ dãi, dù những động phủ khác cũng có truyền thừa nhưng đều là của Y Thánh, trình độ chưa thể so sánh với Tiên Nhân truyền thừa, chỉ riêng Dược Đạo Châu thôi đã vượt xa tất cả.

Trong chốc lát, nhiều người đã dùng phương pháp truyền tin về thế lực của mình, còn lại toàn bộ tập trung đứng đợi trước Dược Đạo Châu, chỉ cần thấy Tống Ngọc Lam vừa ra liền sẽ động thủ.

Dạ Khinh Ưu nhìn toàn bộ biểu cảm đám người này vào trong mắt, che giấu ý cười bộc phát, hắn tạo thành một cái kết giới che chắn trước Dược Đạo Châu, nhằm đợi khi Tống Ngọc Lam vừa rời khỏi không ai có thể công kích được nàng.

Về phần còn lại, chiều hướng có lẽ sẽ diễn ra theo ý hắn mong muốn.

Nhắm hướng vị trí Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, Dạ Khinh Ưu xé nát không gian xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của nó.

Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà lúc này đã ngủ say, hiện tại bao phủ xung quanh nó là lớp đất đá, hình thành cả sơn lâm đè trên thân thể, nhìn hoàn toàn không có điểm gì khác biệt.

Nếu như không chú ý sẽ không nhận ra phía bên dưới là một đầu Linh Thú Tam Chuyển có thể nuốt chửng nhật nguyệt.

Ngón tay Dạ Khinh Ưu chỉ ra, ngay đầu ngón tay, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm hình thành, kích thước chỉ nhỏ bằng ngón tay, xoay vòng ngay trước mặt hắn, che giấu Kiếm Ý hủy diệt bên trong.

" Trảm… "

Lời nói của hắn vừa dứt, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm đã hóa thành một cái hắc điểm nhỏ bé lao ngay xuống giữa trung tâm đầu rắn.

Mũi kiếm vừa chạm vào mặt đất, tạo thành chấn động mãnh liệt, đại địa nứt gãy, thiên khung rung chuyển, một mảnh dược sơn bị san phẳng, lộ ra thân hình của cự đại mãng xà phía bên dưới.

Toàn thân da trắng như tuyết, từng cái vảy rắn tinh xảo lấp lánh như phỉ thúy, cái đầu tròn có ba cái sừng đỏ rực hai dài một ngắn, đôi mắt đỏ dữ tợn vốn nhắm nghiền chợt mở ra.

Thân thể nó cựa quậy dữ dội, giữa trán nó cắm một thanh tiểu kiếm màu đen khiến nó đau đớn dữ dội.

" Xem ra có chút cứng đầu.

"

Dạ Khinh Ưu không có ý định lập tức giết chết Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, hắn còn đang muốn đem huyết nguyên của nó luyện thành, cần con vật này còn sống mới có thể dễ dàng tìm ra Linh Hạch của nó.

Trong tay Dạ Khinh Ưu tụ thành đạo ấn, xung quanh đất đá bị hắn tụ thành hơn trăm cọc đất to lớn như trụ chống trời, đều đồng loạt nhắm đến vị trí ngay thân thể của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, cắm thẳng xuyên qua da thịt, cố định thân thể của nó, tránh cho nó có ý định bỏ chạy.

Nhìn đầu bạch xà to lớn giãy giụa nằm đó, Dạ Khinh Ưu thân ảnh hiện ngay trước mắt Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, nhìn cái miệng phóng ra độc xà đem một mảnh đất đai ngay trước mắt hóa thành thi địa, làm hắn nhíu mày.

Từ trong tay một thanh cọc gỗ được vuốt nhọn phóng thẳng ngay giữa trán nó, đâm xuyên xuống bên dưới, ghim chặt đầu nó ngay trước mắt Dạ Khinh Ưu.

Hắn dùng Không Gian Chi Lực gia cố toàn bộ cọc đất, cho nên dù muốn Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà cũng không có cách nào phản kháng được, chỉ có nước để cho hắn tùy ý chém giết.

Dạ Khinh Ưu có thể cảm nhận oán khí của nó nhìn về phía mình, không chút bận tâm đi đến trước miệng nó, đem miệng nó mở rộng, tạo thành một cái lỗ lớn ngay trước mặt.

Thân thể Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà quá mức to lớn, nó há miệng đã tạo thành một cái lỗ to dài bằng cái hang động, bên trong thân thể cũng giống như mê cung to lớn, sâu dài.

Nghe nói Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà rất thích nuốt mấy cái tinh thạch, tài bảo lấp lánh, tiểu tinh cầu nhỏ vào thân thể, hẳn bên trong người nó có rất nhiều loại tài nguyên quý giá nằm trong bụng, nếu may mắn có thể tìm thấy đồ vật nghịch thiên.

Dạ Khinh Ưu ngoài việc muốn đem bản nguyên Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà luyện hóa, còn là để dẫn dụ một đám người tiến vào, tiện bề bố trí hai vị Khí Vận Chi Tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio