Vẫn còn thêm vài trăm đệ tử Luyện Huyết Tông bên dưới, tu vi so với đám vừa rồi thì cao hơn nhiều.
Lần này Dạ Khinh Ưu không có dây dưa nữa, trực tay chém chết bọn chúng.
Ngay cả khi chết đám đệ tử Luyện Huyết Tông này cũng không hiểu lý do vì sao mà tử.
Trong tận cùng tòa tháp là một hỏa động tràn đầy hỏa tinh chi khí vô cùng tinh thuần, thậm chí so với nơi ở vị trí long mạch Thiên Tần quốc mà trước đó hắn đi qua còn nồng đậm hơn, nếu so sánh cũng có thể ngang ngửa vài nơi có hỏa khí cực thịnh như Đại Giới Vực.
Không nghĩ tới một hạ vị diện mà lại có thể sản sinh ra hỏa khí tinh khiết như vậy, chắc chắn phía bên dưới của nó phải có một bảo vật, còn không phải là dạng tầm thường trong ý nghĩ của Dạ Khinh Ưu.
Dù sao thì thần khí hắn cũng có nên vật có thể rơi vào mắt hắn thì không có nhiều, có thể để hắn tiện tay đem ném vào bảo khố cũng coi như không tệ rồi.
Mà ở nơi này ngoài hắn ra còn có hai người, trong đó có một người chính là thần bí nhân ở trên đỉnh tháp, hiện Dạ Khinh Ưu đã nhìn rõ tu vi của kẻ này, không ngờ tới lại là một Địa Tôn, tu vi Thần Tôn tam giai.
Ở một hạ giới vực này mà tồn tại một kẻ như vậy rõ ràng quá dư thừa để xưng bá, nhưng mà từ trước tới giờ không có mấy người đạt tới Thần Tôn mà đặt chân tới mấy hạ diện vực này, đơn giản chỉ vì bọn họ nghĩ tới mấy nơi như thế này thì rất mất thân phận, còn có ở nơi nghèo túng trong mắt đám lão quái còn không đáng để luyện hóa thành tinh giới bỏ túi nữa.
Còn về phía còn lại là một nữ tử che đậy dung mạo, hiện ra vẻ xinh đẹp thanh thoát, tu vi chỉ mới đến Đạo Hoàng ngũ giai so với kẻ thần bí kia thì cách biệt rõ ràng quá lớn.
Nhưng mà cả hai bên đang giằng co ở thế chưa phân định, người thần bí kia không thể động tới nữ tử vì bao xung quanh nàng là một lớp màn chắn màu vàng, lơ lửng trước mặt là một tòa tháp màu xanh có tầng to cỡ lòng tay.
Dạ Khinh Ưu lại rất ngoài ý muốn, vì nữ tử này lại chính là nữ nhân bị hắn dùng thủ đoạn cưỡng đoạt bắt ép nàng rời xa Lâm Thiên, cũng chính nàng từng là một Thần Tôn với tầm hiểu biết rất rộng.
Mà khiến hắn khó hiểu nhất là ngay cả nàng cũng đến chỗ này, rốt cuộc cái hạ vực này có gì thu hút hai người này chứ.
Hàn Tuyết Kỳ lúc này thân thể đang bị thương, ngực nàng một mảng đỏ thấm áo, mặt mày xanh trắng, môi tím tái, dấu hiệu của việc bị trúng độc.
Dù sao nàng chỉ mới trọng tổ lại thân thể chưa bao lâu nên còn rất yếu, chỉ dựa vào "Dưỡng Hồn Tháp" nên nàng mới cầm cự được tới giờ.
Thần bí nhân một giây không rời, mắt lãnh lệ nhìn vào bên trong, cảm thấy lớp kim quang bảo hộ bên ngoài thật phiền phức, hắn không nghĩ nàng vậy mà còn sở hữu một kiện thần khí, trong lòng nổi lòng tham nhưng vẫn nén nhịn.
Hắn nhìn vào nữ tử bên trong liền lập tức cười.
"Ngươi đã trúng độc cộng thêm việc bị vây ở đây.
Không lâu sau độc tố phát tác thì ngươi có còn đợi được nữa không."
Hàn Tuyết Kỳ không nói, nàng rõ ràng việc bản thân hiện tại không thích hợp để cùng tên này đôi co, liền đưa ra lựa chọn im lặng.
Nhưng chính nàng cũng hiểu, bản thân cũng khó chịu được lâu, rồi sớm muộn cũng phải rơi vào tay của tên kia, kết quả sau đó làm nàng không muốn nghĩ đến.
Dạ Khinh Ưu còn chưa tìm nàng thì thôi, vừa thấy thì liền mỉm cười, khuôn mặt biến dạng trở nên tuấn mỹ trở lại, ung dung hai tay chắp sau lưng từng bước đi vào.
Tiếng bước chân của hắn dù nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho hai người chú ý, cả hai đồng thời quay đầu khi nhìn thấy hắn thì hai mắt Hàn Tuyết Kỳ liền lóe lên tia sáng, không hiểu sao trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.
Thần bí nhân thì lại không nhẹ nhõm như vậy, hắn vừa thấy Dạ Khinh Ưu lại lập tức thấy nguy cơ, vì hắn không thể nhìn ra bất kỳ khí tức ba động nào trong thân thể của thiếu niên này, dĩ nhiên không thể nào mà tên này lại là phế nhân được chỉ có phế nhân mới không có đạo khí.
Nếu không phải là phế nhân thì chứng tỏ thực lực phải hơn hẳn hắn, nhưng nói vậy thì càng không tin vì không thể nào ở một hạ vực này mà lại xuất hiện một vị Thiên Tôn được.
Ngay tức thì người thần bí kia liền vô cùng cảnh giác, hai mắt lăm lắm nhìn đến Dạ Khinh Ưu, thân hình lùi một chút, cũng sẵn sàng vận tâm đạo pháp tắc nếu có biến hóa thì liền nắm thế chủ động.
Dạ Khinh Ưu không nhìn lấy gã trùm áo choàng kia, mắt chỉ hướng tới Hàn Tuyết Kỳ, hai mắt hắn dần biến hóa trong trẻo như một vị thánh tử, nở ra nụ cười mê dại chúng nữ nhân.
"Hàn tiểu thư...!Không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Ngươi sao cũng ở đây."
Hàn Tuyết Kỳ trố mắt nhìn Dạ Khinh Ưu xuyên qua lớp màn chắn mà đi đến cạnh nàng, không nghĩ lớp bảo hộ không chút nào ngăn cản hắn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì "Dưỡng Hồn Tháp" chính là nam tử này đưa nàng, hắn có thể đi qua cũng không có gì lạ.
Dạ Khinh Ưu nhìn vết thương trên người nàng, liền lấy ra một khỏa bạch đan đưa tới trước miệng ngọc, mỉm cười ôn nhu nói.
"Hàn tiểu thư mau nuốt cái này.
Lập tức sẽ khỏe."
"Cảm ơn."
Khỏa bạch đan này chính là "Bạch Ngọc Hoàn Liên Đan", bát cấp cực phẩm đan dược, trước kia nàng cũng có mấy viên nhưng không dám tùy tiện đem ra sử dụng, không ngờ nam nhân này vì nàng lại chịu bỏ của như vậy.
Nàng không nhiều lời, theo ý hắn nuốt bạch đan vào miệng, một cỗ thanh hương khí lan tỏa nháy mắt đã chữa tốt thương thể của nàng, độc tố cũng dễ dàng bị tống xuất ra ngoài.
Hai lần được nam tử này cứu giúp, Hàn Tuyết Kỳ thật không biết phải cảm tạ làm sao, chỉ là ánh mắt mang theo nhiều tia hảo cảm nhìn hắn nói.
"Chắc chắn ta sẽ trả hết món nợ này."
Dạ Khinh Ưu chỉ cuời khẽ một cái không có lập tức trả lời nàng, hắn đột ngột nhận ra vòng tay mà Lạc Tú Hồng đưa hắn phát ra rung động mãnh liệt, nhìn một chút Dạ Khinh Ưu liền hiểu Hàn Tuyết Kỳ hóa ra cũng bị hạ "Si Tâm Đạo Chủng".
Đối với việc này hắn cũng không có quá ngạc nhiên, hắn tiếp tục truyền từng luồng đạo khí giúp Hàn Tuyết Kỳ chữa thương nhanh hơn, chỉ qua vài phút mà vết thương trên người nàng đã hoàn toàn biến mất, cảm giác đau mỏi vừa rồi cũng không còn.
Thần bí nhân quan sát thấy Dạ Khinh Ưu chữa trị cho Hàn Tuyết Kỳ nhanh lẹ như vậy, hắn không ngờ Dạ Khinh Ưu vậy mà là một dược sư, thậm chí có thể nói là trình độ y pháp xuất chúng, có thể giải được loại độc kia không phải là dược sư nào cũng có thể làm được.
Nhưng hiện giờ thần bí nhân không có tâm trạng xem trình độ dược y của Dạ Khinh Ưu ra sao, hiện tại nữ tử kia đã khỏi, tránh không khỏi sẽ càng khó nhằn mà bắt lấy nàng, để cho chủ nhân chờ lâu thì liền không ổn.
Dạ Khinh Ưu chữa trị xong cho Hàn Tuyết Kỳ, cũng thả tay ra, mắt hướng về thần bí nhân hơi mỉm cười.
"Ngươi vẫn còn ở đây sao..."
"Hừ...!Ta cần gì nói với một tên vô danh."
Thần bí nhân dù trong lòng kiêng dè nhưng hiện ra vẫn không mất khí thế, Dạ Khinh Ưu hai mắt rét lạnh, cuối cùng nói.
"Ta đã cho ngươi cơ hội."
Dứt lời bóng dáng Dạ Khinh Ưu liền thoát ẩn một cái, thần bí nhân cũng lập tức vừa động, trong không gian bắt đầu rung lên từng cơn chấn động, mặt đất lay chuyển như nứt toạt ra, dung nham nóng ẩm phun trào từ mặt đất, khí nóng vừa chạm đã làm bốc hơi bề mặt đất, chỉ có ngoại trừ vị trí Hàn Tuyết Kỳ đang ở là không có bị dung nham nung ra, rốt cuộc bao xung quanh nàng là hồ dung nham nóng hổi bốc ra từng đợt hỏa tinh linh khí.
Hàn Tuyết Kỳ dù có thần khí hỗ trợ nhưng cũng cảm thấy vô cùng nóng bức, mồ hôi chảy ra dính lên quần áo nàng bộc lộ thân hình uyển chuyển, dù lộ xuân quang nhưng nàng không thèm quan tâm, còn thậm chí ngồi xuống hấp thụ hỏa tinh linh khí, toàn thân dần được được bao bọc bởi hỏa mang cách qua một lớp kim quang nhàn nhạt.
Kết quả thần bí nhân kia không thể mảy may chạy trốn, ngay cả một vết thương cũng không có tạo thành cho thiếu niên kia, mà bản thân hắn lại bị đóng chặt tứ chi lên một bờ tường dung nham, hơi nóng rát không thể đốt cháy da thịt của Thần Tôn chỉ tạo ra âm thanh xì xèo ớn lạnh.
Dạ Khinh Ưu không có lập tức giết chết thần bí nhân, hắn còn có điều muốn hỏi, sau khi nhìn đằng sau dung mạo của thần bí nhân, gã có làn da đen hơi xanh, khuôn mặt có họa tiết chạy dài trên má kéo dài xuống ngực và lan tỏa ra tứ chi, giữa trán có một hòn ngọc đỏ hình lục bích.
Vừa nhìn Dạ Khinh Ưu đã nhận ra, ngoài ý muốn hỏi.
"Ngươi là tộc nhân Ám Lệ Quỷ."
"Tiểu tử ngươi vậy mà biết Ám Lệ Quỷ bọn ta."
Thần bí nhân ngạc nhiên nhìn vào thiếu niên, trông thấy biểu lộ của thần bí nhân cộng với vẻ bên ngoài, Dạ Khinh Ưu đã hoàn toàn chắc chắn, hắn hai mắt lóe lên sự kỳ dị, tay lấy ra Huyết Tâm Kiếm đâm vào da thịt thần bí nhân khiến gã đau đớn nhăn mặt, nhưng không hé môi kêu một lời.
Dạ Khinh Ưu cứ tiếp tục đâm từng ngõ ngách trên thân thể thần bí nhân cho tới khi gã vặn vẹo khuôn mặt đau khổ nhìn hắn cầu xin, cũng không phải ai cũng biến thái như Dạ Khinh Ưu chịu được sự tra tấn thể xác của Huyết Tâm kiếm.
Đã thấy thần bí nhân có dấu hiệu thỏa hiệp, Dạ Khinh Ưu mới ngừng đâm nhưng kiếm không hề rút ra, hắn hỏi.
"Nói đi...!Tại sao ngươi lại ở đây."
"Ta..."
Thần bí nhân hơi ngập ngừng, lập tức Dạ Khinh Ưu tiếp tục tra tấn thêm nửa canh giờ mặc kệ Ám Lệ Quỷ kia có cầu xin hắn bao lâu.
Vừa đủ, Dạ Khinh Ưu mới dừng tay, lần này không đợi hắn hỏi mà Ám Lệ Quỷ kia đã tự trả lời.
"Là...!muốn hồi sinh Tà Thần."
Dạ Khinh Ưu vừa nghe xong, thần sắc có hơi đổi, hắn dĩ nhiên biết Tà thần là gì, đây có thể xem như là đấng tối cao được phần lớn người ở ma tộc tôn thờ, mà chủng tộc sùng bái Tà Thần nhất chính là Ám Lệ Quỷ.