Editor: Tịnh Vũ
Mùa xuân, cây cối quấn quanh các bức tường của cung điện, tại cung điện chim hót líu lo đón mừng áng rạng đông. Bỗng nhiên kinh sợ mà tạm ngừng kêu, lập tức di chuyển ra chỗ xa hơn.
Ẩn trong tán lá từ từ lộ ra là một bông hoa còn e ấp, không hương vị.
Các tường thành uốn lượn liên tiếp nhau, vây quanh bên trong là một đại điện nguy nga rộng lớn, ngói lưu ly được chạm khắc màu bạch ngọc, gạch đá hoa xếp chỉnh tề phụ kín trên mặt đất, chính giữa là đình đài nhỏ, hoa yêu kiều cỏ mềm mại, còn có nước róc rách chảy từ hang núi giả được chạm khắc tinh xảo không nhanh không chậm chảy ra, đổ xuống dưới mặt hồ trong suốt, làm động mặt hồ tạo thành những bọt nước nhỏ.
Mái hiên tòa nhà nghiêng nghiêng, ở đỉnh có mấy cái lồng đèn lớn nhỏ màu đỏ được treo lên cao, làm cho không khí bình thường trang trọng này có vài phần vui mừng.
Phong Quốc từ xưa có tập tục nữ tử xuất giá muốn tại nhà mẹ đẻ treo bảy cái lồng đèn lớn nhỏ màu đỏ. Bảy cái này bày tỏ thay thiên địa bắt đầu bốn mùa đều bội thu của con người, cũng cho thấy được người nhà nữ tữ hy vọng nàng gả cho phu quân như ý.
Tại cung điện hoa lệ, khách quan từ các nơi khác đến chúc mừng, mà ở Thiên Điện bên trong lại có vẻ hết sức thanh tĩnh.
Trong sân mọc um tùm cỏ dại, góc tường thậm chí chất đầy cát sỏi đất vàng. Trong vườn ao nhỏ cũng bởi vì không có người làm dọn dẹp mà bị cành lá khô rụng phủ kín, mặt nước sâu đen nhìn không thấy đáy, trong không khí phảng phất một cỗ hôi tanh thối rữa.
Trong vườn đặt một tảng đá cao lớn, một cung nữ thoạt nhìn trẻ tuổi mặc trang phục nữ tử màu xanh nhạt đang dựa vào tảng đá chợp mắt, đầu bỗng gục xuống không cẩn thận đụng vào tảng đá, cung nữ nhíu mày ngẩng đầu thấp giọng mắng vài tiếng, giày thêu đá đá hòn đá nhỏ phía trước, lại thay đổi tư thế thoải mái dễ chịu tiếp tục ngủ.
Trong vườn, lầu gỗ bởi vì lâu năm thiếu tu sửa mà có chút rách nát, nứt ra khe hở, trên cửa chính treo bảng hiệu nghiêng nghiêng méo mó, một nửa trên không trung lung lay sắp đổ. Mạng nhện cùng bụi bặm che đậy toàn bộ tấm biển trước mặt, mơ hồ có thể thấy rõ phía trên kia đề ba chữ to -” Hòa Tu Điện“.
Trong điện càng mờ tối ẩm ướt, trên mặt đất đặt một tấm bồ đoàn, bên cạnh cây trồng đã phủ bụi bặm thật dày.
Đại điện bên trái có một căn phòng nhỏ. Gian phòng so với đại điện thoáng sạch sẽ hơn một ít, bày trí lại đơn giản giống như dân chúng nghèo túng chúng ta. Một cái bàn trang điểm cũ kỹ, mặt kính của gương đồng đã mờ nhạt đến không thấy rõ bóng người, bên cạnh bàn gỗ đặt một chén cháo loãng đã có phần sứt mẻ, rồi lại vì nguyên nhân để lâu mà ngưng tụ thành hình dáng. Một cái giường đã bạc màu cũ kỹ được đặt dọc theo bức tường, nằm trên giường là một nữ tữ thân hình mỹ lệ, hai mắt nhắm chặt, mặc một thân áo đỏ rực, lại bị dây thừng buộc chặt tay chân, da thịt trắng như ngọc bị siết tạo thành dấu vết màu đỏ tím. Ngoài cửa sổ ánh sáng mờ nhạt chíu xuống gương mặt đang ngủ, bày ra tư thế khuynh thành tuyệt sắc.Ngón tay bên giường đang buông lỏng bỗng nhiên giật giật, trên giường nữ tử chậm rãi mở mắt ra, chốc lát mờ mịt sau đó trong mắt nhưng là tia sáng chói.
Khuôn mặt trắng bệch gần như nhận rõ, bởi vì thần thái trong mắt mà tăng thêm vài phần yêu mị động lòng người.
Linh nháy mắt mấy cái, nhìn trên đầu xà ngang đầy kín bụi bặm cùng mạng nhện, trực giác của sát thủ tự nói với bản thân nàng nơi đây tạm thời không có nguy hiểm tới gần, nhưng hoàn cảnh lạ lẫm làm cho nàng trong chốc lát không xác định được, thân trúng độc dược chí mạng, mà tâm tính Rose lại hung ác ngoan độc, bản thân không có khả năng còn cơ hội sống sót. Tay chân bởi vì buộc chặt tạo thành đau đớn mà tự nói với chính nàng, nàng quả thật còn sống, chẳng qua tình huống hiện tại có chút kỳ quái.
Thân hình nhẹ nhàng ngồi dậy, tay trói ở sau lưng nhanh nhẹn cởi bỏ nút buộc, thân hình đứng thẳng, ánh mắt rơi vào trên cái gương đồng kia, nhìn trong gương mơ hồ hiện ra hình dáng lạ lẫm có chút giật mình. Trong gương thân người mặc một bộ váy dài đỏ thẵm, cũng có thể nói bộ quần áo đỏ này nhìn càng giống với áo cưới. Ống tay áo cùng chỗ làn váy khảm sợi tơ vàng, trước cổ áo mở một nửa, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh tinh xảo, xương quai xanh có chỗ hiện ra vết đỏ. Nghiêng nghiêng đỉnh đầu lấy ra một cây trâm cài tóc hình Phượng Hoàng, tóc dài đen nhánh editor tịnh vũ như mực mềm mại như thác nước rũ xuống bên hông. Đưa tay vuốt ve gương mặt trơn mịn tinh xảo, trong gương người kia chính là cũng làm động tác giống nhau, lông mi dài khẽ cau lại, sóng mũi thanh tú xinh xắn, cặp môi đỏ mọng nửa mở, đó là một gương mặt tuyệt sắc chưa từng gặp qua, duy nhất quen thuộc, chỉ có trong mi mắt rũ xuống lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rồi biến mất.
Cái này không phải bản thân không vui mừng. Dường như là linh hồn của nàng cũng không có tiêu tan, ngược lại là tiến vào trong thân thể lạ lẫm này. Linh tỉ mỉ nhìn qua bóng người trong gương sau đó đưa ra kết luận duy nhất này.
Khóe môi giương lên, trong mắt xẹt qua một tia rung động, nếu như ông trời cho mình một cơ hội sống lại, vậy nhất định phải cố gắng sống tốt!
Quét mắt một cái nhìn trong phòng bày trí đơn giản, liền biết nơi đây chỉ sợ không phải là thế kỷ hai mươi mốt công nghệ hiện đại đi, mà là thời không khác. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua giá y đỏ thẫm trên người, cảm giác mềm mại tinh tế tỉ mỉ tự nói với nàng, thân phận của cô gái này có lẽ không đơn giản giàu có. Chẳng qua là không biết tại sao lại bị trói chặt trong căn phòng đổ nát này.
“Người tới!”bg-ssp-{height:px}
Giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, không lớn nhưng trầm ổn.
Chỉ chốc lát, cánh cửa mở ra, một nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt đi vào, nàng ta thấy thân ảnh hồng y xinh đẹp đứng đó, ánh mắt nhìn qua dây thừng bị ném bên cạnh giường, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Trưởng... Trưởng công chúa...”
Nàng lắp bắp mở miệng, trong mắt tràn đầy thần sắc e ngại, vừa nói, một bên chạy ra bên ngoài.
Trưởng công chúa? Không nghĩ tới thân phận của mình lại cao quý như thế. Linh mấy khi không thể hiện cảm xúc liền nhíu mày, nàng chưa từng đụng qua cung nữ kia, vừa mới vào cửa lúc đầu trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét. Chẳng qua là nhìn thấy bản thân thoát khỏi, thấy dây thừng bị ném ra phía sau, trên mặt hơn một nửa là hoảng sợ.
Thân hình chợt lóe, liền đứng trước mặt cung nữ mới đến liền muốn rời khỏi phòng.
“Ngươi là ai? Tại sao ta lại bị trói ở chỗ này?”
Cung nữ kia toàn thân lạnh run, không kịp hoài nghi tại sao Trưởng công chúa lại tra hỏi vấn đề như vậy, chẳng qua là “ Vù vù” một tiếng liền quỳ trên mặt đất lại không ngừng dập đầu.
“Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của công chúa tên Thanh Liên, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không nên nghe theo chỉ thị của Nhị công chúa. Nô tỳ cũng không dám nữa, thỉnh Trưởng công chúa tha cho nô tỳ...”
Hừ, phản bội? Xem ra cái Hoàng cung này quả nhiên có nhiều lục đục với nhau. Không nghĩ tới bản thân thân là Trưởng công chúa, thậm chí ngay cả một cung nữ cũng dám ức hiếp đến mình. Trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng, chỉ trong một cái chớp mắt, lại khôi phục bình tĩnh.
“Ta có thể sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải thành thật trả lời những vấn đề của ta! “ Vừa có thể dễ dàng từ cung nữ ở bên trong nơi này lấy được tin tức về thời đại này. Dù sao, bản thân nàng gặp những việc này cũng chỉ có thể nói rõ rằng cái gọi là Hoàng cung này chẳng hề yên ổn. Bản thân nhất định tìm cách, quyết không thể giống như trước kia mặc người ta khi dễ.
Thanh Liên vừa nghe mạng nhỏ của nàng được giữ lại, lập tức mừng rỡ không thôi, liền dập đầu một cái thật mạnh tạ ơn, trong miệng càng không ngừng trả lời lấy.
“Nơi này lại triều đại gì? Bổn công chúa tên là gì? Tại sao lại mặc giá y, Nhị công chúa tại sao lại hãm hại ta?”
Thanh Liên cho rằng nàng là cố ý đặt câu hỏi, run rẩy trả lời: “ Về... về công chúa, năm nay là năm Chín mươi bảy Phong Quốc, công chúa tên gọi là... là Lục Ly, công chúa... Công chúa... Muốn thay thế Nhị công chúa gả vào lăng Vương Phủ.”
Lục Ly. Thì ra cỗ thân thể này tên là Lục Ly. Rất tốt, từ giờ trở đi, bản thân không còn là Linh - sát thủ tử thần, mà là Trưởng công chúa Phong Quốc Lục Ly.
Nghe cung nữ trước mặt trả lời, tựa hồ lúc trước Lục Ly chết ở bên trong này cùng lần thay thế xuất giá này có quan hệ, đang muốn mở miệng tiếp tục câu hỏi, lại nghe ngoài cửa truyền đến bảy tám giọng nói ầm ĩ. “Hai người các ngươi vào xem con tiện nhân kia có tỉnh lại chưa! Nếu như tỉnh, liền đem nàng ném ra ngoài! Bổn công chúa cũng không muốn ở loại địa phương dơ bẩn này đợi lâu!” Giọng nói bén nhọn của nữ tử truyền vào tai.
Lục Ly nhẹ nhàng mỉm cười, rất tốt, xem ra chủ nhân chân chính đã đến.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------