Ma Vương Độc Phi

quyển 1 chương 7: nam tử thần bí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tịnh Vũ

Bóng đêm dày đặc, mùa thu hiu quạnh, bên trong cung điện, ngọn đèn dầu đã hết.

Ngói đỏ nhạt, phía dưới xà nhà là cột đỏ thẫm, chính giữa chạm khắc lấy cây leo gắn hoa bằng ngọc bích, hai mươi tư cái đèn lồng Lưu Ly năm màu đẹp đẽ xinh xắn treo lơ lửng bên dưới, chiếu rọi cả căn phòng xa hoa. Mặt đất lót nhung thảm ấm áp, cạnh bốn bức tường thêu màu vàng. Trên bình phong bằng ngọc bích vẽ lên bức tranh vài con cá đùa giỡn lá sen, lá xanh phía dưới vài đuôi cá chép màu đỏ trông rất sống động, bình phong nửa che bức tường, lộ ra trên tường một bức tranh thủy mặc, nhưng đó là cảnh tuyết hoa mai đầu mùa. Trong cung điện để một cái giường hoa lệ, bốn góc giường buông lỏng chuỗi tua đá san hô màu đỏ, viên đá ở trong ánh sáng liền tỏa ra ánh sáng nhu hòa, lúc này bên trong lại tản ra mị hoặc. Màn lụa hồng nhạt khép hờ, mơ hồ có thể nhìn thoáng vẻ mặt của người đang ngủ trên giường. Sợi tóc đen như mực tán loạn ở trên giường, lộ ra một loại vẻ đẹp ngông cuồng mà ẩn chứa mạnh mẽ. Lông mày như họa, mi mắt khẽ đóng, lông mi dài mà dày, lại làm cho người ta nhịn không được mà suy đoán người này ngủ say trong mắt cuối cùng ẩn giấu như thế nào tinh quang. Cặp môi đỏ mọng tinh xảo nửa nhếch, làm cho dung mạo tuyệt sắc này lại có phần lạnh lùng. Cánh tay trắng noãn tinh xảo nửa rũ xuống ở ngoài màn, chỗ cổ tay lại mơ hồ lộ ra vết tím nhàn nhạt.

Trong điện yên tĩnh vắng lặng. Ở cửa điện một cung nữ mặc quần áo xanh biếc đứng thẳng, khẽ cúi đầu, rồi lại nhịn không được vụng trộm đưa mắt nhìn người nằm ở trên giường kia.

Cho tới giờ phút này, Phục Linh vẫn như cũ có chút không dám tin, Nàng vốn chỉ là một đứa tỳ nữ trong nhà Thượng Thư, nhưng bởi vì tiểu thư không muốn vào cung mà nàng liền được thế chỗ trở thành tú nữ trong cung, cũng không có ai trong cung editor tịnh vũ vì nàng thu xếp một chút. Vốn định an phận qua hết ba năm liền có thể xuất cung, lại bởi vì không cẩn thận làm bể vòng tay ngọc bích của tỳ nữ Hồng Ngọc được sủng ái nhất bên người Nhị công chúa, dưới cơn giận dữ, liền bị giáng chức điều vào phòng giặt giũ, trở thành cung nữ ti tiện hạ đẳng, mỗi ngày đều làm công việc cực khổ nhất, mặt khác lại bị cung nhân sỉ nhục ức hiếp. Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ phải ở cái nơi địa phương lạnh lẽo kia từng ngày vượt qua, lại không nghĩ, vị Đại công chúa tàn độc hung ác trong truyền thuyết kia mang theo hào quang làm cho người ta nhịn không được ngưỡng mộ đến bỏng mắt đứng ở trước mặt mình, chỉ định bản thân làm tỳ nữ thiếp thân của nàng. Khiến mình đi theo nàng quay về Yêu Nguyệt Điện, không, nơi đó không còn là Yêu Nguyệt Điện của Đại công chúa được Hoàng Thượng yêu thương nhất, mà là Ly Lạc Điện.

Chẳng qua là trong nháy mắt vừa mới giương mắt, liền bị thân ảnh hồng y kia làm cho thật sâu rung động. Cái tình cảnh kia rốt cuộc là như thế nào đây?

“Cung nữ phòng giặt quần áo? Ân nhẫn thông minh, ta thích, hôm nay ngươi sẽ theo ta quay về Ly Lạc Điện.”

Người này ở trước mặt, kỳ thật ở trong truyền thuyết hoàn toàn không giống nhau. Lời nói nhẹ nhàng khéo léo như vậy, lại làm cho người khác không tự được mà phục tùng.Phục Linh nhưng là đang trong hồi tưởng, lại bị động tĩnh trên giường trong điện làm cho giật mình tỉnh lại.

Lục Ly chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt nhưng là một mảnh thanh tĩnh, trong sóng mắt hiện lên một tia rung động, rồi lại rất nhanh khôi phục như thường, dường như từ lúc trước đến giờ đều không có ngủ say, chẳng qua chỉ là như bình thường đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Thân hình ngồi dậy, áo choàng màu trắng được mặc lỏng lẻo, tóc dài đen như mực rơi tán loạn trên đầu vai, xương quai xanh tinh xảo ở trong vạt áo nửa ẩn nửa hiện. Mỹ nhân chân trần trên giường, lại thấy ngoài cửa thị nữ xanh biếc đứng đấy đã bước nhanh đến, kính cẩn mà quỳ phục trên mặt đất.

“Công chúa Điện hạ...”

Lời còn chưa dứt, lại bị cắt đứt.

“Ngươi đứng lên đi, ta không cần ngươi hầu hạ. Im lặng mà ở lại chỗ này, dù cho ngoài điện có bất kỳ động tĩnh gì cũng không nên đi ra.” Làn váy màu trắng thướt tha thả trên mặt đất, lướt nhẹ qua nhung thảm màu đỏ thẫm, lộ ra một nửa mắt cá chân trắng nõn tinh xảo.

Lục Ly bước nhẹ đi đến bên cạnh chiếc gương trang điểm, cầm lấy một thanh chủy thủ chạm khắc hoa văn phức tạp, đưa tay rút ra vỏ kiếm, ánh mắt lướt qua trên lưỡi đao trắng như tuyết kia.

“Tuy rằng bề ngoài tầm thường, bất quá vẫn là có tác dụng.” Dứt lời, đem chủy thủ cắm vào trong vỏ. Quay người đi ra ngoài điện.

“Công chúa...” Phục Linh sững sờ nhìn thân ảnh kia nhìn như lười biếng lại toàn thân che giấu kín đáo, thấp giọng mở miệng, lại thấy nàng cũng không có quay đầu, bỗng nhiên cảm thấy dâng lên nỗi bất an.

“Xuất hiện đi.”

Thanh âm hạ xuống, bên tai gió mát hơi lướt nhẹ qua, một thân ảnh màu đen thon dài thoáng qua liền ngồi xuống trên ghế bạch ngọc.

Lục Ly ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên thân người kia. Chỉ thấy người nọ tuy chỉ là tùy ý mà ngồi, nhưng lại có một loại khí tức tao nhã mà hoa lệ, mày kiếm mắt phượng, mi mắt cụp xuống, trong lúc lơ đãng lộ ra nhè nhẹ ý tà mị, nhìn về phía thân ảnh đen kịt trong đôi mắt nhưng lại lộ ra ý thâm thúy.

Cỗ thân thể này trong lúc nhập lại không có bất kỳ đoạn trí nhớ nào về người này. Nếu như không phải là chưa bao giờ thấy qua, đó chính là người này trong thân thể ấn tượng chưa đủ khắc sâu.

“Công chúa Điện hạ thật tốt, đem khuya dạo chơi công viên, thế nhưng là cố ý đi ra gặp ở dưới nơi này?” Nam tử áo đen cúi người, chậm rãi sáp đến, tận lực đè thấp, trong giọng nói mang theo hơi thở mập mờ.bg-ssp-{height:px}

Lục Ly khẽ cười một tiếng, giống như là không trong thấy trong ánh mắt của hắn đang tìm tòi nghiên cứu.

“Sở dĩ bổn công chúa cũng không phải loại người đến chờ chết, việc kia muốn xem có phải công tử hay không rồi.”

Hắc y nhân khẽ giật mình, tiếp theo ngửa đầu cười khẽ, trong mắt hứng thú chợt lóe lên. Vị Trưởng công chúa Lục Ly trước mắt này, thì ra cùng truyền thuyết đều không giống nhau. Nhìn thân ảnh màu trắng trước mặt miễn cưỡng dựa vào cột đá, ánh trăng sáng chiếu vào gương mặt dung nhan khuynh thành kia, trong lòng bỗng nhiên khẽ động. Có lẽ chuyến đi này đến sẽ thêm nhiều hứng thú đi.

“Vốn dĩ những người 'Cao thủ' kia đều là đến ám sát Công chúa Điện hạ đi, nhưng là tại hạ thiếu chút nữa liền biến thành kẻ chết thay.”

Lục Ly ánh mắt hơi chậm lại, khóe môi khẽ nhếch, nhưng lại là lạnh lùng trào phúng. Thì ra người kia không phải là không có phái sát thủ đến giết bản thân, chẳng qua là bị người này lỡ tay giải quyết hết.

Nam tử áo đen thấy Lục Ly trầm ngâm không nói, bỗng nhiên nói:“ Không biết công chúa có thể suy nghĩ kỹ như thế nào báo đáp tại hạ ân 'Chết thay' đây?”

Lục Ly cũng không phản bác từ 'Chết thay' trong lời nói của hắn, bản thân hắn hoàn hảo khỏe mạnh ngồi đây, ngay cả cạnh áo đều không có lấy lộn xộn không phải sao?

“Việc kia không biết công tử nghĩ muốn cái gì đây?”

Nam tử áo đen khẽ nhếch môi cười cười:“ Lấy thân báo đáp, thế nào?” Trong mắt hiện ra một chút nóng bỏng.

Lục Ly vừa muốn mở miệng, giữa không trung đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, thân hình nam tử kia lập tức đứng lên, chẳng qua là trong nháy mắt, liền đến trước mặt nàng. Chủy thủ giấu ở ống tay áo nhanh chóng trượt ra, cánh tay ngọc khẽ giương cao, mang theo tiếng gió bén nhọn, chẳng qua là trong chốc lát, nam tử kia lại đột nhiên nhảy ra.

Ánh mắt rơi vào vết tích nơi cổ tay bị rạch bởi thanh chủy thủ sắc bén kia, ngược lại nhìn về phía Lục Ly, ánh mắt nam tử áo đen nhưng lại càng phát ra nóng bỏng.

“Có móng vuốt mèo hoang, ta thích.” Giọng nói dừng một chút, trên tay giơ lên đai lưng màu trắng rộng nửa tấc, lại nói:“ Với lễ vật đền bù tổn thất, ta nhận. Ta rất chờ mong lần sau gặp mặt.” “Ly, nhớ kỹ, ta là Tuyệt.” Theo thân ảnh nhảy vào bóng đêm, cuối cùng mấy chữ dừng ở bên tai.

Lục Ly cúi đầu nhìn áo choàng bản thân dần dần lỏng lẻo, trong mắt lạnh lóe lên rồi biến mất.

Cười nhẹ một tiếng, xem ra tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Lời ngắn của Vũ:

Bởi vì mình cần phải chữa bệnh nên sẽ drop bộ này một thời gian, chừng nào mình khỏe sẽ làm tiếp, chứ không phải là dừng luôn!

Nên chap này sẽ là chap dừng. Khi nào khỏe mình sẽ hoạt động lại. Có vẻ hơi lâu một chút, chắc tầm hai ba tháng, hoặc có thể hơn. Nhưng mình sẽ cố gắng. Cảm ơn những bạn đã theo dõi truyện của mình!

Thân~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio