Cái gì?
Vừa nghe xong lời này, Vạn Trọng Vinh đã ngã ngồi trên mặt đất.
Trên mặt đột nhiên đen như tro, bởi vì anh ta đã ý thức được phần còn lại của anh ta sẽ ở trong tù.
Anh ta hoàn toàn tiêu đời rồi!
“Đồ chó cái!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Vạn Trọng Vinh khàn giọng gầm lên một tiếng, âm thanh lộ ra sự oán hận tột cùng.
Anh ta lao về phía Lý Thanh Như như điên, túm tóc cô ta rồi tát một cách điên cuồng.
“Đều tại mày! Tất cả đều do con chó cái nhà mày làm hại tao, tao phải giết mày.”
Vạn Trọng Vinh đã phát điên rồi, nế Lý Thanh Như không xúc phạm đến gia đình Lâm Thiệu Huy thì làm sao anh ta có thể rơi vào kết thúc thảm hại như vậy?
Cuộc đời anh ta đã hoàn toàn bị hủy hoại!
“Cứu tôi với, xin hãy cứu tôi!”
Lý Thanh Như hoảng sợ rên rỉ, khóc như mưa.
Cô ta không nghi ngờ gì nữa.
Bây giờ Vạn Trọng Vinh thực sự có ý định giết cô ta.
Chỉ là lúc này, ai dám làm Lâm Thiệu Huy tức giận chứ?
Mọi người đều nhìn Lý Thanh Như bằng ánh mắt khinh thường.
Đây là sự kết thúc của con người thấp kém có cái nhìn hạn hẹp.
Khi nhìn thấy điều này, Lâm Thế Đông đột nhiên cười chế nhạo:
“Giám đốc Vạn, đừng lo lắng, cuối cùng thì người phụ nữ này cũng sẽ có kết cục giống như anh!”
“Bùm!”
Lúc nghe thấy lời này, Lý Thanh Như cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Cô ta phải đi tù?
Không! Điều này sẽ không xảy ra!
Cô ta là người quản lý nhân sự chuyên nghiệp, sự nghiệp của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Làm sao cô ta có thể ngồi tù chứ?
Lúc này, Lý Thanh Như bị dọa đến mức muốn tiểu ra quần.
Cô ta đẩy Vạn Trọng Vinh ra, quỳ gối trước mặt vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.
Hiện giờ, cô ta không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, mà thay vào đó, cô ta khóc lóc thảm thiết rồi điên cuồng quỳ lạy:
“Dì, chú! Cháu biết mình sai rồi, xin hãy tha thứ cho cháu lần này, cháu không dám, cháu không bao giờ dám nữa!”
“Hay là, hai người cứ đánh cháu đi! Làm ơn, đừng hủy hoại cuộc sống của cháu.”
Cô ta coi gia đình của Lâm Thiệu Huy như một đám người chết và nghèo nàn.
Vì vậy cô ta đã xúc phạm họ bằng mọi cách có thể.
Kết quả là một mình Lâm Thiệu Huy có thể quyết định sự sống chết của cô ta.
Chuyện này thật là tuyệt vọng!
Thấy vậy, vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cũng có chút do dự, dường như họ cảm thấy Lý Thanh Như có chút đáng thương.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại cười và lắc đầu nói:
“Tôi đã nói rồi, đã quá muộn!”
“Sự ác độc và đê tiện của các người phải trả giá!”
Chỉ một câu nói đã xác định kết cục thê thảm của Vạn Trọng Vinh và Lý Thanh Như.
“Đưa bọn họ đi.”
Lâm Thế Đông lạnh lùng quát lên một tiếng.
“Không, tôi không muốn!”
“Cậu Lâm, xin cho tôi một cơ hội nữa!”
Ngay sau đó, cả hai người Vạn Trọng Vinh đều kêu ba khóc mẹ, rồi bọn bị cưỡng ép đưa đi.
“Ngoài ra…”
Lâm Thế Đông nhìn về phía Phương Lạc Nam: “Cậu Phương, hồ sơ vay tỷ đô của nhà họ Phương các anh sẽ không được thông qua.”
“Hơn nữa, từ nay về sau, nhà họ Phương các anh cũng sẽ bị ngân hàng Huy Hoàng của chúng tôi liệt vào danh sách đen, không bao giờ quan hệ hợp tác nữa.”
“Bên cạnh đó, ngân hàng Huy Hoàng của chúng tôi đã đưa ra lời cảnh báo tới tất cả các ngân hàng khác.
Ngân hàng nào dám đứng ra cho nhà họ Phương vay vốn cũng xem như là kẻ thù của ngân hàng Huy Hoàng.”
Cái gì?
Lúc này Phương Lạc Nam cũng như nhìn thấy quỷ, thấy ma, một một sợi tóc gáy đều dựng thẳng lên.
Anh ta nhìn đám người Lâm Thế Đông với vẻ mặt khó tin, cảm thấy như chính mình đang nằm mơ vậy.
Anh chàng này rõ ràng là một tên rác rưởi, không phải sao?
Nhưng tại sao, anh lại trở thành ông chủ của tập đoàn Huy Hoàng?
“Nhà họ Phương của chúng tôi và ngân hàng Huy Hoàng đã hợp tác với nhau được năm năm.
Anh ta là người như thế nào, và có tư cách gì để chấm dứt hợp tác của chúng ta!”
“Lâm Thế Đông, anh cố tình bao che đúng không? Tôi sẽ khiếu nại với ngân hàng Huy Hoàng!”
Lời nói của Phương Lạc Nam chứa đầy sự không cam lòng.
Chỉ là Lâm Thế Đông lại đưa mắt nhìn Phương Lạc Nam như nhìn một kẻ ngốc: “Đương nhiên là anh ấy đủ tư cách, bởi vì khoản vay hơn tỷ đô cần phải có chữ ký của anh ấy mới được thông qua!”
Cần chữ ký của anh phê duyệt sao?
Những người giàu có ở đây đều hoàn toàn ngây người, choáng váng tại thời khắc nghe câu nói này.
Vẻ mặt bọn họ vô cùng ngạc nhiên, khó có thể tin được,
Bọn họ đã giao dịch với ngân hàng Huy Hoàng không phải một hoặc hai lần.
Vì vậy họ đều biết rằng chỉ có ông chủ lớn, người cấp cao nhất của ngân hàng Huy Hoàng mới đủ tư cách phê duyệt cho các khoản vay trên tỷ đô.
Mà bây giờ, Lâm Thiệu Huy chính là ông chủ lớn đó.
Nghĩ đến khả năng này, bây giờ cả đám người bọn họ đã run rẩy dữ dỗi, như là bị mất một cái đuôi, rùng mình sợ hãi.
Sau đó bọn họ nhìn vào mắt Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt đầy hoảng sợ!
Người này, chính là đế vương của tập đoàn Huy Hoàng, tập đoàn có thế lực tài chính lớn mạnh…
Chính là đế vương..