Lời nói của Lâm Thiệu Huy đầy sát ý!
Rõ ràng, cơn thịnh nộ đã lên đến cực điểm!
Chỉ là đó lại trở thành một trò cười lớn đối với tất cả mọi người!
Tất cả mọi người đều chế nhạo, nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn một tên ngốc, không tin rằng tên rác rưởi này thực sự có thể hạ gục cả nhà họ Tiêu to lớn chỉ trong một phút.
Cho dù toàn bộ lực lượng Bắc Lộc cộng lại cũng không thể vậy mà một mình Lâm Thiệu Huy muốn tự mình hạ gục nhà họ Tiêu, thật là vi diệu!
“Tôi rất sợ!”
Tiêu Quang Tuấn nói với vẻ mặt cường điệu, rồi nhìn Lâm Thiệu Huy đầy hận thù:
“Một phút nữa, nếu nhà họ Tiêu của tao không có chuyện gì thì mày nênn nhận mệnh của mày đi!”
“Bây giờ, đếm ngược bắt đầu!“
Nghe đến đây mọi người cũng thấy rất thú vị, Lâm Thiệu Huy vừa hả hê vừa đếm ngược: “, , …”
Chỉ là lúc này, tất cả mọi người kinh hãi phát hiện, ngay cả bốn ông chủ lớn như Diệp Thế Hảo cũng đang đếm ngược!
Có một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của họ, họ dường như đang mong đợi điều gì đó.
“Ha ha ha, Lâm Thiệu Huy, đồ ngốc, ngay cả chỗ dựa của mày cũng biết rằng mày sẽ không thể sống sót, cho nên đang vì mày mà âm thầm đếm ngược!”
“Đồ ngốc, nhà họ Tiêu đã ở An Nam bốn trăm năm, anh ta muốn hạ gục lúc nào thì hạ gục sao? Anh ta chết chắc!”
“Đếm ngược sinh mệnh quả thực rất thú vị! Chỉ là không biết sau một phút đồng hồ thì đồ bỏ đi có thể tiếp tục kiêu ngạo không!”
Mọi người có mặt đều bắt đầu bàn tán, và trên mặt họ lộ ra vẻ mừng như điên.
Có vẻ như họ đã có thể nhìn thấy cảnh Lâm Thiệu Huy bị nhà họ Tiêu tra tấn dã man rồi.
Đồng thời sau khi Bạch Tư Yên biết sinh mạng của Lâm Thiệu Huy chỉ một phút sau đó thì một vẻ mừng rỡ như điện hiện trên khuôn mặt cô ta: “Lâm Thiệu Huy, yên tâm đi! Không bao lâu nữa thì con khốn Bạch Tố Y sẽ gặp anh trên đường xuống hoàng tuyền!”
“, , ...!hết giờ”
Sau khi Tiêu Quang Tuấn đếm ngược đến con số cuối cùng thì khuôn mặt anh ta tràn đầy khoái cảm, như thể là con gà trống vừa chiến thắng sau trận đấu, anh ta nhìn Lâm Thiệu Huy một cách trịch thượng: “Lâm Thiệu Huy, hết giờ rồi, mày chỉ có thể vào chỗ chết!”
“Làm đi, đánh gãy tay chân nó, bỏ cằm, đừng để nó tự sát! Tôi sẽ từ từ tra tấn nó!”
Ầm!
Trong nháy mắt thì tất cả những cường giả nhà họ Tiêu không có ý tốt tiếp cận Lâm Thiệu Huy.
Chuẩn bị phế Lâm Thiệu Huy hoàn toàn!
Nhưng mà ngay lúc này thì…
Ring ring ring!
Một tiếng chuông điện thoại di động dồn dập trong nháy máy vang lên!
Cực kỳ chói tai!
Giống như một giọng nói giết người, điên cuồng lần lượt vang lên từ trong túi của mọi người trong nhà họ Tiêu!
Cái gì! Khi nhìn thấy điều này thì nụ cười của mọi người hoàn toàn đông cứng!
Điện thoại di động của một người vang lên, bọn họ có thể hiểu được, nhưng bây giờ là toàn bộ điện thoại di động của người có cương vị cao nhà họ Tiêu đồng thời vang lên.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
Ngay lập tức thì trong lòng họ có một linh cảm xấu!
Ngay cả Tiêu Quang Tuấn và con trai của ông ta cũng không thể không thay đổi biểu cảm của họ, một nét kinh hoàng đột nhiên xuất hiện trong mắt họ.
Họ lấy điện thoại di động ra, nhưng họ không đủ can đảm để kết nối chúng, những giọt mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên trán!
Ring ring ring!
Ring ring ring!
Âm thanh đó, cái này đến cái khác!
Lo lắng và chói tai vô cùng!
Nó dường như tuyên bố rằng một điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra!
Lúc này, cả nhà họ Tiêu dường như đều cảm thấy đây hoàn toàn không phải là điện thoại di động, mà là củ khoai tây nóng hổi!
Bầu không khí hiện tại vô cùng kỳ quái.
Tất cả đểu ngẩn ra, nhìn điện thoại di động trong tay mà giống như tượng đá, không ai có can đảm kết nối trước.
Họ cứ tùy ý âm thanh chói tai xé rách màng nhĩ của họ một cách điên cuồng!
Cuối cùng thì Tiêu Quang Thanh nghiến răng và lấy hết can đảm để bấm loa ngoài!
Sau đó thì có một tiếng kêu thê thảm ở đầu dây bên kia: “Chủ tịch, nhà họ Tiêu của chúng ta...!kết thúc rồi!”.