Nói xong thì Triệu Yến Chi tự mình rời đi, lúc này cô ta chỉ cảm thấy nói một lời với Lâm Thiệu Huy cũng khiến cô ta buồn nôn.
Loại người này quá không biết xấu hổ!
Làm nô lệ rùa tự mãn không nói lời nào, còn dám giả mạo Tướng Huy không biết xấu hổ.
Nếu anh là Tướng Huy thì anh còn có cần làm con rể không?
Trong mắt cô ta thì Lâm Thiệu Huy đã là người chết rồi, tên ngốc này cho rằng biết được Long Thiên Tuấn là điều rất lợi hại sao?
Sau khi rời khỏi sân Phương Bồi này thì anh vẫn không thể thoát chết!
Vương Thanh Chí và những người khác sẽ không bao giờ để anh an toàn mà rời đi!
Vào thời điểm đó, cô ta sẽ yêu cầu Lâm Thiệu Huy quỳ trước mặt cô như một con chó và đích thân thừa nhận rằng anh là một thứ rác rưởi.
Đêm tiếp theo!
Đại tiệc chính thức bắt đầu!
Những chiếc xe sang trọng đủ màu lần lượt được chạy đến, hạng thấp nhất là Porsche, BBa không có chỗ để đậu!
Hơn nữa, còn có người nào đó đã đến trực thăng.
Trong phút chốc, những người có máu mặt lần lượt chạy tới sân Phương Bồi, tiến vào địa điểm chính chờ Tướng Huy bí ẩn tới.
Vẻ mặt của mọi người đều tràn đầy hưng phấn cùng cuồng tín, mơ hồ mong đợi điều gì đó.
Và Triệu Yến Chi và những người khác đã chuẩn bị sẵn sàng, và họ dự định sẽ nhanh chóng đến địa điểm cùng nhau.
Nhưng lần này họ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y bước ra từ một phòng khác.
Ầm!
Trong phút chốc, đám thanh niên hung ác đều nổ tung, mỗi người đều giống như nhìn thấy ma quỷ, kỳ lạ nhìn chằm chằm cả người Lâm Thiệu Huy.
“Họ...!họ vậy mà lại ở trong phòng Thiên Nhã số .”
Ầm! Ngay khi vừa thốt ra lời này tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều cảm thấy da đầu tê dại, vẻ mặt kỳ quái.
Ảo giác!
Đây là một ảo giác!
Phòng Thiên Nhã số ngày đó là căn phòng tốt nhất ở sân Phương Bồi, ngay cả cha chú bọn họ cũng không đủ tư cách ở vậy thì hai đồ bỏ đi này có tư cách gì để ở chứ?
Cái này...!cái quái gì đang xảy ra vậy?
“Lâm Thiệu Huy, là khách ở phòng Thiên Nhã số sao? Tôi...!đây không phải là nằm mơ chứ?”
“Long Thiên Tuấn điên rồi sao? Anh ta để lại phòng tốt nhất cho hai người rác rưởi này?”
Họ không thể tin vào mắt mình!
“Chỉ có Tướng Huy mới đủ tư cách hưởng thụ căn phòng Thiên Nhã sô , lẽ nào Lâm Thiệu Huy…”
Phùng Thiệu Quân đột nhiên kinh hãi nói, kinh ngạc nhìn hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là, lúc này Triệu Yến Chi chế nhạo: “Anh ta là Tướng Huy? Phùng Thiệu Quân, nếu để Tướng Huy biết anh so sánh anh ấy với một thứ rác rưởi thì hãy cẩn thận tính mạng!”
Nghe đến đây thì Phùng Thiệu Quân rùng mình, nhưng vẫn lẩm bẩm với vẻ mặt phức tạp: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả, tên này chỉ có quan hệ với Long Thiên Tuấn, đồ bỏ đi này không bao giờ có thể là Tướng Huy.”
Triệu Yến Chi chế nhạo và nói:
“Long Thiên Tuấn thật dám để cho đồ bỏ đi ở phòng Thiên Nhã số như vậy.
Nếu Long Cửu biết được thì anh ta nhất định là ăn quả đắng!”
Theo ý kiến của cô ta thì chắc hẳn Long Thiên Tuấn đã có ý riêng khi nhường phòng Thiên Nhã số cho Lâm Thiệu Huy, vì nghĩ rằng không ai khác biết điều đó.
Nhưng mà thật là không may, bọn họ đã phát hiện rồi!
Lúc này, cô ta nhất định phải báo cáo Long Cửu, để ông ta quét sạch đám con cháu ngu ngốc của mình!
Cái gì! Long Thiên Tuấn tự đưa ra yêu sách của riêng mình?
Biểu cảm của Vương Thanh Chí và những người khác thay đổi dữ dội!
Họ đã biết từ miệng Triệu Yến Chi rằng Lâm Thiệu Huy và Long Thiên Tuấn biết nhau.
Nhưng mà họ không ngờ Long Thiên Tuấn lại táo bạo đến mức dám để Lâm Thiệu Huy, một tên rác rưởi sống trong căn phòng Thiên Nhã số được chuẩn bị cho Tướng Huy.
Nếu để Tướng Huy biết thì chắc chắn anh sẽ rất tức giận!
Không chỉ Long Thiên Tuấn xong đời mà toàn bộ nhà họ Long có thể bị liên lụy.
Ngay lúc này Chu Quân Dật cười ha hả, nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ căm hận: “Lâm Thiệu Huy, mày thật là dũng cảm, dám chiếm chỗ ở của Tướng Huy, mày chết chắc!”
“Chúng ta cùng đi! Bắt đồ rác rưởi Lâm Thiệu Huy và giao cho Tướng Huy xử lý!”
Vừa nghe thấy điều này thì đám người Vương Thanh Chí cũng lần lượt lộ ra nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Từng bước, nhấn về phía trước!
“Lâm Thiệu Huy, họ nói phòng Thiên Nhã số có chuyện gì vậy?”
Bạch Tố Y lúc này cũng hoảng sợ.
Họ thực sự chiếm phòng của Tướng Huy?
Điều này có sao không?
Chỉ là Lâm Thiệu Huy ngạc nhiên nói: “Tướng Huy có thể ở nơi này thì anh cũng có thể ở!”.