Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

chương 1258: 1258: chương 1340

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe nói như thế, sắc mặt của Thẩm Ngọc Trân thoáng cái trở nên rất khó coi, đây không phải là nói bọn họ nghèo sao?

Trước đây bọn họ không có thái độ như vậy với nhà của Chu Ngọc Thanh, hiện tại có tiền rồi liền trở nên coi thường người khác.

“Aiya, con có nói với bọn họ, bọn họ cũng không hiểu đâu, Ngọc Trân à, bà chỉ cần nâng cốc nhận lấy là được, cũng nếm thử một chút xem rượu có giá ba trăm tỷ này xem sẽ có mùi vị như thế nào.”

Chu Ngọc Thanh phá lên cười nói, đồng thời ngước nhìn về phía Bạch Tố Y ở trước mặt, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm nói:

"Bạch Tố Y à, Đan Thanh nhà chúng ta từng theo đuổi cháu, nhưng cháu lại chướng mắt thằng bé.

Bây giờ hối hận rồi chứ?"

"Bây giờ, Đan Thanh của chúng ta thế nhưng là giám đốc điều hành của một công ty niêm yết nước ngoài đấy, lương một năm hơn chín tỷ, hơn nữa các chi phí tiêu dùng khi đi ra ngoài gì đó toàn bộ đều có thể thanh toán theo hóa đơn của công ty."

"Thằng bé gần đây cũng có ý định về nước thành lập công ty, cháu xem có muốn hợp tác một chút không?"

Vừa nghe những lời này, vẻ mặt của vợ chồng Thẩm Ngọc Trân đều đã tái lại.

Mà Lư Đan Thanh cũng khinh thường liếc nhìn Bạch Tố Y, thậm chí ngay cả một câu nói cũng tiếc lời chẳng muốn nói với cô.

Làm ra dáng vẻ "Tôi của trước kia cô hờ hững lạnh nhạt, tôi của hiện tại cô với không tới".

Mà Bạch Tố Y lúc này lại đang tâm tâm niệm niệm nghĩ đến Lâm Thiệu Huy, căn bản không có tâm tình phản ứng lại với hai mẹ con nhà này.

Chỉ thuận miệng đáp lại một câu lấy lệ:

"Cháu làm trong ngành y dược, cơ hội hợp tác hẳn là không lớn."

"Vậy cũng thật đáng tiếc!"

Chu Ngọc Thanh thở dài một hơi, thế nhưng vẻ mặt lại đầy xem thường.

Bà ta bất quá chỉ là muốn khoe khoang, làm sao có thể thật sự hợp tác với Bạch Tố Y, thật là nực cười.

Thế nhưng, đến đây vẫn chưa xong!

"Đúng rồi, Đan Thanh nhà chúng ta, gần đây còn mua một biệt thự trị giá hơn triệu đô tại Vịnh Ngự Long."

"Vịnh Ngự Long, mọi người có biết không?"

Thẩm Ngọc Trân vẻ mặt tái nhợt, rầu rĩ nói:

"Có nghe nói qua, khu dành cho người giàu có đắt đỏ nhất của thành phố Nam Giang."

Chu Ngọc Thanh tỏ vẻ kinh ngạc thốt lên một tiếng, nói:

"Không ngờ các người thế mà cũng biết đó, Đan Thanh nhà chúng tôi rất có tiền đồ nói rằng ngôi nhà này là mua cho vợ chồng chúng tôi dưỡng lão.

Vài năm nữa, thằng bé sẽ mua một căn mới khác để ở riêng."

"Nhà các người đã sống trong ngôi nhà này bao nhiêu năm rồi, vừa rách nát vừa cũ kỹ, không nghĩ đến việc mua một cái nhà mới sao? ”

Bạch Tố Y lúc này không khỏi nhíu mày, đối phương tỏ ra khoe khoang như thế cô cũng lười để ý, nhưng trong lúc khoe khoang cũng không quên hung hăng giẫm đạp bọn họ, làm vậy là ý gì?

Mà Bạch Tuấn Sơn cũng là lúng túng cười nói:

“Chúng tôi sống ở đây nhiều năm như vậy, đã sớm có cảm tình, cũng không muốn dời đổi nữa.”

Nhưng có điều!

Vẻ khiêm tốn của ông ấy lại khiến cho Chu Ngọc Thanh khinh thường mỉm cười:

"Tôi thấy ông không phải vì có cảm tình mới ở lại, mà là không có tiền để mua đấy chứ? Ông Bạch à, mọi người đều là người nhà với nhau, ông còn giả bộ cái gì nữa chứ?"

Lời nói này rõ ràng có chút quá đáng rồi.

“Bà!”

Thẩm Ngọc Trân bị những lời này làm cho tức giận đến mức giậm chân, từ đầu tới cuối người đang giả bộ không phải chính là các người sao?

"Được rồi, hôm nào có thời gian rảnh tôi sẽ nhờ con trai tôi dẫn các người đến biệt thự của chúng tôi thăm quan, để các người mở mang kiến thức một chút xem xem biệt thự hơn triệu đô rốt cuộc là như thế nào."

Chu Ngọc Thanh lại phá lên cười, nhìn Thẩm Ngọc Trân càng tức giận, trong lòng bà ta càng thêm đắc ý.

Lời này trực tiếp chọc Thẩm Ngọc Trân tức giận bùng nổ, ngay lập tức bừng bừng khí thế nói:

"Không phải chỉ là triệu đô thôi sao? Ai mà không mua được?"

Cái gì?

Chu Ngọc Thanh và Lư Đan Thanh đều lâm vào sửng sốt, sau đó đồng thời bật cười.

"Không phải chỉ là triệu đô thôi sao? Ngọc Trân à, sao bà còn biết giả bộ hơn cả ông Bạch thế hả? Nếu như bà có đủ khả năng mua được thì còn phải sống trong căn nhà rách nát này sao?"

Chu Ngọc Thanh không chút khách khí đả kích nói, đồng thời cười khẩy chế nhạo:

"Chúng tôi nghe nói nhà mấy người tìm được đứa con rể ở rể, kết quả lại là một tên rác rưởi vô dụng, bởi vì chuyện này mà nhà các người còn bị nhà họ Bạch đuổi ra khỏi cửa."

"Bây giờ nhà các người, sợ rằng còn không bằng trước kia rồi đấy chứ?”

Chu Ngọc Thanh bĩu môi khinh thường, rõ ràng đã là một đỗ nghèo khỉ rồi thế mà còn giả bộ như vậy, thật nực cười!

Trong nháy mắt!

Bầu không khí đã hoàn toàn giảm xuống mức đóng băng!

Lúc này ngay cả Bạch Tố Y vốn không muốn chọc phiền phức cũng không nhịn được mà nổi cơn tam bành.

Mà Thẩm Ngọc Trân vốn đã bạo phát cáu kỉnh, càng trực tiếp nhảy dựng lên:

"Chu Ngọc Thanh, bà có ý gì thế hả? Các người là tới đây làm khách, hay là tới đây xoi mói cà khịa?"

Ngay cả Bạch Tuấn Sơn ở bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng:

"Con gái của tôi rất tốt, con rể của tôi cũng rất tốt, nếu các người còn có ý định tiếp tục sỉ nhục hai đứa nó, vậy tôi chỉ có thể mời các người ra ngoài.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio