“Cậu!”
Lâm Chiêm Bao bị Kim Thừa Ân chửi bới như vậy khiến cho mặt ông ấy rất khó nhìn.
Nhưng lại không tìm được lí do nào phản bác dù sao thì cũng đúng là do hẹn với người ta nhưng bây giờ lại gài bẫy người ta.
Đây đúng là có chút không biết xấu hổ mà!
Chỉ là!
Không đợi Kim Thừa Ân tiếp tục mắng chửi nữa, Lâm Thiệu Huy đã đi tới đá một cú khiến Kim Thừa Ân lăn lộn trên đất, cùng lúc đó bước chân anh không ngừng ép xuống!
Lực càng tăng thêm!
Đầu Kim Thừa Ân ở dưới chân Lâm Thiệu Huy dần dần trở nên thành hình, từng chút từng chút bị nặn thành thịt!
Sau đó từng ngụm từng ngụm máu tươi từ miệng anh ta phun ra trên đất.
Mà ánh mắt anh ta vẫn như cũ liều mạng nhìn chằm chằm Lâm Chiêm Bao, bên trong xen lẫn sự oán hận không có điểm dừng, nói đứt quãng:
“Lâm Chiêm Bao, tôi thề...!có thành quỷ cũng không buông tha cho ông!”
Rắc rắc!
Cuối cùng một tiếng nứt ra vang lên, không phải cái gì khác mà đó chính là đầu của Kim Thừa Ân bị Lâm Thiệu Huy đạp nát!
Hỗn tạp máu tươi trong não trong nháy mắt văng ra bắn tung tóe lên trên vách tường kia.
Kim Thừa Ân mang trong lòng tràn đầy oán cùng không cam lòng cứ như vậy mà hoàn toàn mất đi.
Nhìn tới chỗ này!
Hai chân của Lâm Chiêm Bao cũng đang run rẩy, quá tàn nhẫn!
Lâm Thiệu Huy lại đem một người đang sống sờ sờ git cht một cách đơn giản như thế sao?
Điều này, quá tàn nhẫn rồi!
Nhìn chỗ Kim Thừa Ân chết bất đắc kỳ tử kia, Lâm Chiêm Bao dường như đã có thể thấy tình cảnh bi thảm của mình.
Sau này, Lâm Thiệu Huy cũng tiếp đãi mình như vậy sao?
Không, cậu ta nói như vậy là quá tiện nghi cho mình rồi cho nên cậu ta nhất định sẽ dùng phương thức tàn nhẫn mà đã giết mình.
Lúc này ông ấy đã biết sợ là gì!
Hơn nữa còn rất rất sợ!
Khi nhìn đến Lâm Thiệu Huy chỉ trong nháy mắt mà giết Kim Thừa Ăn, ông ấy mới bắt đầu tỉnh lại, chẳng lẽ trước kia ông ấy thật sự làm sai rồi sao?
Ông ấy vì mình mà tự đào mộ ư?
Ọe!
Nhìn tình cảnh bi thảm của Kim Thừa Ân, Lâm Chiêm Bao cũng không nhịn được nữa, dường như xông như điên về phía cửa, từng ngụm từng ngụm nôn mửa.
Mà lúc này những vị đại tông sư kia lại đang rời đi!
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy lại lên tiếng, nói:
“Hôm nay ở tại nơi này, trừ Lâm Chiêm Bao ra, tất cả mọi người đều không thể đi!”
Cái gì!
Nghe lời này của anh tất cả cao thủ nhà họ Lâm đều bối rối!
Lâm Thiệu Huy, đây là muốn cùng bọn họ cứng chọi cứng sao?
Mà nghe như vậy, Lâm Châm Bao thật sự muốn ói máu, nếu muốn như vậy sao không nói ra lúc đầu.
Làm hại ông ấy hy sinh Kim Thừa Ân một cách vô ích còn để cho Kim Thừa Ân xúc phạm nữa chứ, đúng là phí công mà.
Bây giờ, Lâm Chiêm Bao tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy:
“Lâm Thiệu Huy, cậu điên rồi sao? Cậu thật sự muốn cùng chúng tôi đấu đến mất cả chì lẫn chài sao?”
Ba đấu ba, kết quả chắc chắn là hai bên đều bị thương nếu như không đấu lại có thể dẫn đến việc lấy mạng đổi mạng!
Lâm Thiệu Huy điên rồi!
Lâm Thiệu Huy đây là hoàn toàn điên rồi!
Lâm Thiệu Huy nhếch mép hiện lên một nụ cười độc ác, nhìn thẳng vào Lâm Chiêm Bao:
“Ông chẳng lẽ cho là ông đã hạ độc vợ con tôi mà bình yên vô sự rời khỏi Hà Nội sao?”
Những vị đại tông sư này hết lòng vì nhà họ Lâm!
Vậy thì sớm muộn cũng có trận chiến, dứt khoát ở tại chỗ này giải quyết hết ba người, sau này cùng nhà họ Lâm đại chiến sẽ giảm bớt áp lực hơn.
Rồi sau đó, Lâm Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào những cao thủ kia, không có ý tốt nói:
“Bọn họ xem như là tôi tính thêm lãi đi!”
Câu này của anh hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa chiến tranh!
Ngay lúc này!
Tất cả cao thủ nhà họ Lâm đều nổi giận, hướng về phía Lâm Thiệu Huy nói:
“Cậu chắc chắn sẽ ăn được chúng tôi sao?”
“Lâm Thiệu Huy, cậu quá kiêu ngạo rồi! Chúng tôi là người dễ ăn hiếp thế à?”
“Nếu như cậu đã quyết định muốn mất cả chì lẫn chài, vậy ông đây liền đổi cái mạng già này cùng cậu chơi đùa thật tốt!”
Đối với sự ầm ỉ của bọn họ, Lâm Thiệu Huy chỉ cười nhạt!
Sau đó tự mình đi về phía cửa, từ từ đóng cửa phòng lại!
Vào lúc đó, Lâm Chiêm Bao ở ngoài cửa nhìn thấy một cảnh tượng khó quên, thấy được tròng mắt dường như là ma quỷ lạnh như băng!
Đôi mắt đó không mang theo một chút tình cảm nào!
Không có một điểm thương hại!
Đúng, chỉ có ớn lạnh khiến người rùng mình đến không thể dừng được!
Rầm!
Cửa đóng lại nhưng Lâm Chiêm Bao thậm chí còn không có can đảm để gõ cửa, giống như phía sau cánh cửa kia là quỷ môn quan vậy!
Một cái chớp mắt tiếp theo, ông ta dường như không thể kiểm soát được, loạng choạng rồi lao ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất mà thoát khỏi chỗ này.
Ma quỷ!
Thằng nhóc kia chính là ma quỷ!
Ông ta giật mình!
Hai chân không tự chủ được mà liên tục run lẩy bẩy, ngay cả biểu cảm cũng vì hoảng sợ mà trở nên méo mó..