Từ Đức Tường lo lắng hỏi: "Lâm Thiệu Huy, lời cậu nói là thật sao? Không phải cậu đang lừa tôi đấy chứ?"
Tuy rằng ông ta không tin lắm nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nói ngựa chết thành ngựa sống.
"Đức Tường, ông thực sự tin vào mấy lời vô nghĩa của tên rác rưởi này sao."
Vương Hữu Tài cười nói, Từ Đức Tường tin mấy lời nói nhảm của Lâm Thiệu Huy có phải là quá ngu không?.
“Ông im đi!” Từ Đức Tường hét lên.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông ta thì Vương Hữu Tài không dám nói tiếp.
"Cháu không nói linh tinh, bác nên hỏi Vương Chí Quân, cháu nghĩ anh ta sẽ cho bác một câu trả lời thỏa đáng."
Lâm Thiệu Huy nhìn về Vương Chí Quân cười nói, dù sao thì Vương Chí Quân cũng biết chuyện anh là thần y Lâm.
Hả?
Nghe vậy, mọi người cùng nhìn Vương Chí Quân đầy nghi hoặc, trong mắt đều hiện lên vẻ tò mò.
Mà Vương Hữu Tài cũng cau mày hỏi:
"Chí Quân, những gì thằng nhóc này nói là sự thật sao?"
"Con...!Con cũng không biết!"
Vương Chí Quân trả lời quanh co bởi lúc này anh ta cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Khi nhìn thấy vậy, Vương Diễm Lệ nhanh chóng đứng lên nói:
"Đức Tường, đừng nghe lời nói nhảm của Lâm Thiệu Huy.
Nếu cậu ta có được năng lực đó thì tại sao cứ phải ăn bám nhà họ Bạch và phải chịu sỉ nhục với ức hiếp?"
Ngay lập tức!
Vương Diễm Lệ chỉ vào Lâm Thiệu Huy và mắng: "Lâm Thiệu Huy, nếu cậu còn dám nói chuyện nhảm nhí nữa thì mau cút ngay đi, đừng ở đây làm cho chúng tôi tức giận thêm.
Loại rác rưởi như cậu thì có năng lực gì mà cậu không tự biết thân biết phận sao?"
Những người nhà họ Từ khác cũng cười nhạo Lâm Thiệu Huy vì giả vờ làm màu, ngay cả bác sĩ cũng bó tay mà Lâm Thiệu Huy nói rằng một viên thuốc có thể giữ mạng được năm?
Đúng là chém gió quá rồi!
Từ Đức Tường ngồi bên giường bất lực thở dài, lúc này ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Bạch Tố Y thấy mọi người không những không cảm kích mà còn bắt đầu buộc tội Lâm Thiệu Huy nên thấy tức giân thay cho chồng mình.
Lâm Thiệu Huy chính là thần y Lâm, chính là người còn giỏi hơn thầy Dược?
Anh ấy tốt bụng muốn cứu người!
Tại sao những người không có mắt này lại coi thường anh ấy đến vậy?
Lúc này, Từ Hữu Dung cau mày rồi trực tiếp làm ra hành động táo bạo, cô kéo tay Lâm Thiệu Huy đi ra ngoài phòng bệnh.
"Sợ, cái đồ rác rưởi kia sợ rồi!"
Vương Hữu Tài cười lớn rồi sau đó nói với mọi người:
"Nhìn xem, cái đồ rác rưởi kia không có gì để nói nên muốn chạy rồi!"
Khi đến bên ngoài phòng bệnh, Từ Hữu Dung nhìn quanh rồi trầm giọng hỏi Lâm Thiệu Huy:
"Lâm Thiệu Huy, viên thuốc mà anh đưa cho bà tôi có thể cứu được bà tôi không?"
“Người khác không tin tôi đã đành mà cô cũng không tin tôi sao?” Lâm Thiệu Huy cười hỏi.
Từ Hữu Dung gật đầu rồi vội vàng nói nhanh:
"Đương nhiên là tôi tin tưởng anh, dù sao thì anh chính là Thần y Lâm!"
Lâm Thiệu Huy dang tay và mỉm cười:
"Như vậy còn được.
Tôi nói có thể cứu sống bà cô thì chắc chắn sẽ được.
Chỉ cần nghe tên là sẽ biết, viên thuốc hồi sinh, chỉ một viên thuốc hồi sinh là sẽ được hồi sinh."
"Nhưng...!nhưng viên thuốc đó trông cũng quá bình thường."
Từ Hữu Dung vẫn không tin lắm.
Lâm Thiệu Huy tiến tới trước mặt Từ Hữu Dung rồi ghé bên tai cô nói: "Đừng nhìn hình dáng đen sì của nó, trông không dễ nhìn nhưng nó đáng giá ba tỷ rưỡi."
“Ba tỷ rưỡi, cái giá này có phải quá đắt không?!” Từ Hữu Dung mở to mắt nói.
"Không đắt.
Một viên thuốc hồ sinh có thể kéo dài tuổi thọ ít nhất là năm năm, cô nghĩ nó có đắt không?" Lâm Thiệu Huy chớp mắt.
Từ Hữu Dung vui vẻ nói: "Tuyệt vời, tức là có thể cứu mạng bà nội rồi!"
"Được rồi, mau vào đưa cho bà cô uống Thuốc hồi sinh đi."
Cả hai lại bước vào phòng bệnh.
Vương Diễm Lệ nhìn họ đầy chán ghét rồi nói một cách lạnh lùng.
"Hữu Dung, không phải cô kéo cậu ta đi rồi sao, sao lại quay lại?"
Vương Hữu Tài chế nhạo: "Một số người da mặt dày.
Dù biết mọi người ghét mình nhưng mà vẫn cứ tới gần".
Vương Diễm Lệ không kiên nhẫn liên tục xua tay với Từ Hữu Dung và Lâm Thiệu Huy:
"Mau cút mau cút đi để cho bà cô sống an ổn một chút trước khi rời đi.
Đừng để bà cụ tức giận khi nhìn thấy cô.".