Giờ khắc này, ông cụ Bạch dường như không thể tin vào tai mình nữa.
Mới lúc nãy, ông cụ còn đang ngậm ngùi nghĩ nhà họ Bạch chẳng còn cách nào để lấy được viên thuốc hồi sinh, ấy thế mà bây giờ…
Ha!
Ông cụ Bạch cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt lại vậy.
Nhưng không chỉ mình ông cụ có cảm giác ấy!
Ông Cao đằng sau ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt như sắp rơi ra ngoài, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy vệ sinh, biểu cảm giống như gặp phải ma vậy.
Mà lúc này, đám người bên trong đại sảnh cũng đã nhận ra có điều gì không ổn.
“Bạch… Bạch Tư Yên! Lại đây, đưa cho ông xem tờ giấy vệ sinh con đang cầm đi!”
Âm thanh run run của ông Cao nói với Bạch Tư Yên phá vỡ bầu không khí im ắng.
Cái gì!
Nghe thấy thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tờ giấy vệ sinh trên tay Bạch Tư Yên.
Ngay cả Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y cũng vô cùng bối rối.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, cái thứ đồ mà Lâm Thiệu Huy viết viết vẽ vẽ lung tung trong nhà vệ sinh thì có gì đáng xem cơ chứ.
“Ơ… Dạ được!” Bạch Tư Yên đang kinh ngạc rốt cuộc cũng kịp phản ứng.
Cô lập tức cầm tờ giấy vệ sinh đi đến.
Chỉ là không biết tại sao!.
truyện ngôn tình
Giờ khắc này, trong lòng cô lại có một cảm giác mơ hồ rằng mình đã gây ra tai họa lớn, linh tính mách bảo sắp có điều không ổn.
Lúc này, sau khi cầm lấy tờ giấy vệ sinh, hai mắt của ông Cao lập tức dán chặt vào dòng chữ bên trên.
“Hạt tía tô trắng, cây lu lu đực, cây kê nội kim...”
Ông Cao cứ lẩm bẩm hết tên vị thuốc này đến tên vị thuốc khác.
Mỗi lần đọc đến một cái tên, ông ta đều cảm thấy trái tim mình như ngừng lại một chút.
Hoàn toàn chính xác!
Các thành phần của thuốc hồi sinh mà ông ta đã phân tích ra được trong mấy năm nay, so với những gì được viết trên tờ giấy này, dường như là đúng hết.
Mà không chỉ có vậy!
Ông Cao vốn còn đang phân vân về các vị thuốc còn lại, nhưng đến khi đọc được những tên thuốc lạ lẫm trên tờ giấy vệ sinh, đầu óc ông ta như được khai sáng.
“Trời ạ! Quả nhiên là cải bẹ xanh, còn có cái này, chính là cây móc mèo!” “Còn có cây quyển bá móc, cây ba gạc...”
“Kỹ thuật điều chế, cải bẹ xanh, cỏ tháp bút, rễ cây mã tang… trộn đều với nhau! Đun lửa nhỏ trong ba mươi phút, sau đó bỏ thêm bột đá đỏ, lại thêm cây bạch tiền, rồi tinh luyện trong hai mươi phút...”
Giờ khắc này, bầu không khí bên trong đại sảnh vô cùng kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông Cao.
Trong mắt bọn họ, ông Cao giống như bị ma nhập vậy, tay thì cầm tờ giấy vệ sinh, miệng thì lúc lẩm bẩm tên các vị thuốc, lúc lại rì rầm đọc phương pháp điều chế, khi thì mặt ủ mày chau, khi lại vui mừng ra mặt!
Ông ta điên rồi sao?
Cảnh tượng này quả thực là giống người điên.
Mà ông cụ Bạch nhìn thấy biểu hiện của ông Cao, mặt ông cụ đỏ bừng vì phấn khích.
Không cần phải đoán, ông cụ cũng nhận ra được ông bạn già của mình hiển
nhiên đã chìm đắm vào nội dung bên trong đơn thuốc.
Nói cách khác, đơn thuốc này rất có thể là… thật!
Một phút! Năm phút! Mười phút!
Cứ như vậy cho đến khi hai mươi phút trôi qua! Hít!
Chỉ nghe thấy một tiếng hít thở thật sâu vang lên, sau đó dường như ông Cao đã hoàn toàn tỉnh ra khỏi đơn thuốc.
Ông ta vừa đưa tay lên lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi lại cẩn thận cầm tờ giấy vệ sinh - giống như đang cầm một bảo bối quý giá - vui mừng nói với ông cụ Bạch:
“Ông… Ông bạn già ơi! Như mong muốn của ông, đây quả thực chính là công thức để điều chế thuốc hồi sinh!”
Bịch!
Nghe thấy thế, ông cụ Bạch không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, cả người đứng bật dậy.
“Đúng… Đúng vậy sao? Ông có chắc không?”
ông cụ Bạch cảm thấy đây tuyệt đối là khoảnh khắc hưng phấn nhất trong cả cuộc đời của ông cụ.
Cho dù là năm đó, khi ông cụ sáng lập ra tập đoàn Bạch Kỳ cũng không hề khẩn trương như vậy!
“Chắc chắn luôn!” Ông Cao nghiêm túc nói.
Nhưng mà, ngay sau đó, ông ta khẽ nhíu mày, nói:
“Đây đúng là đơn thuốc điều chế thuốc hồi sinh %! Chỉ có điều vẫn còn bị thiếu mất một nửa hướng dẫn cách thức điều chế! Hình như là người viết ra đơn thuốc này đã cố tình dừng ở đây!”
Cái gì!
Nghe thấy thế, con ngươi của ông cụ Bạch co rút lại, ông cụ lập tức chuyển tầm mắt, nhìn sang phía Bạch Tuấn Sơn, khẩn trương hỏi:
“Thằng ba, cái đơn thuốc này… Có đúng là do Lâm Thiệu Huy viết ở trong nhà vệ sinh không?”
Nhắc đến ba chữ “nhà vệ sinh”, cho dù là ông cụ Bạch, hay là ông Cao, khóe miệng cũng đều giật giật, sắc mặt cổ quái.
Mà Bạch Tuấn Sơn thì trợn tròn mắt.
Ông ta ngơ ngác gật đầu.
“Quá… Quá tốt rồi! Tập đoàn Bạch Kỳ của chúng ta có cơ hội trở mình rồi! Ông trời đúng là có mắt!!!”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, ông cụ Bạch kích động như muốn nhảy dựng lên.
Mà lời nói của ông cụ lại càng khiến mọi người sốc hơn.
Cả nhà bác cả Bạch Long Hải và hai ba con Bạch Đình Xuyên ở xung quanh đều sợ đến ngây người.
Thuốc hồi sinh?
Đây không phải là cái thứ đồ chơi rác rưởi mà lúc nào Lâm Thiệu Huy cũng nhắc tới bên miệng sao?
Tại sao ông cụ lại giống như nhặt được báu vật vậy.
“Ba, cái thuốc hồi sinh này rốt cuộc là cái thứ gì? Tại sao ba lại phải kích động như vậy?” Bác hai Bạch Đình Xuyên tò mò hỏi, giọng điệu có chút bất mãn.
Chỉ là lời nói vừa thốt ra khỏi miệng! Bốp!
Một cái bạt tai mạnh mẽ đập vào mặt ông ta.
Cái tát này khiến cho bác hai Bạch Đình Xuyên lảo đảo, ngã bịch xuống đất.
“Cái đồ ngu có mắt như mù! Mày thì biết cái gì!” Mặt mũi ông cụ Bạch hằm hằm, tức giận quát Bạch Đình Xuyên:
“Cái thuốc hồi sinh này, chính là loại thuốc duy nhất có thể chữa khỏi bệnh viêm phổi AS! Có được nó, tập đoàn Bạch Kỳ chúng ta sẽ là đơn vị đầu tiên điều chế được thuốc hồi sinh! Chính phủ sẽ cảm ơn chúng ta, người dân sẽ biết ơn chúng ta, thị trường cũng sẽ thuộc về chúng ta!”
Cái gì!
Ông cụ Bạch vừa dứt lời, tất cả mọi người bên trong đại sảnh đều không thể tin vào lỗ tai của mình.
Chữa trị?
Cái thuốc hồi sinh này có thể chữa trị cho bệnh nhân mắc viêm phổi AS? Oa!
Trong nháy mắt.
toàn bộ đại sảnh hoàn toàn sôi trào.
Phải biết rằng, cho dù là Bạch Long Hải hay Bạch Đình Xuyên đã mời về không biết bao nhiêu bậc thầy trong giới y học ở cả phương Đông lẫn phương Tây thì cũng chỉ điều chế được phương thuốc giúp tạm thời thuyên giảm bệnh tình một thời gian mà thôi!
Nhưng bây giờ, Lâm Thiệu Huy trông vậy mà có thể viết ra được một đơn thuốc chữa trị?
Điều này… Làm sao có thể như thế được! Không chỉ có đám người kia kinh ngạc.
Giờ khắc này, hai người Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y càng không thể tin vào mắt mình.
Ực!
Bạch Tuấn Sơn nuốt một ngụm nước miếng, mặt mũi ngơ ngác quay sang hỏi con gái:
“Bạch… Bạch Tố Y! Thằng nhóc Lâm Thiệu Huy biết y thuật sao?” Y thuật ư?
Khóe miệng Bạch Tố Y giật giật, làm sao mà cô biết được tên dở hơi kia có biết
y thuật hay không chứ!
Bạch Tố Y thật muốn chết quách cho rồi!
Giờ khắc này, cô càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu được Lâm Thiệu Huy, chỉ trong vòng một đêm mà anh đã thay đổi độ, giống như biến thành quái vật vậy.
Nhưng mà, mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đây!
Ông cụ Bạch hít sâu mấy hơi, kiềm nén lại những cảm xúc kích động và sung sướng ở trong lòng, sau đó hài lòng gật đầu với hai ba con Bạch Tuấn Sơn: “Được rồi, các vị! Tôi chính thức tuyên bố, sự việc về thuốc hồi sinh sẽ được đưa vào danh mục ưu tiên hàng đầu của tập đoàn Bạch Kỳ!”
“Từ hôm nay trở đi, chuyện này sẽ giao cho Bạch Tuấn Sơn phụ trách! Tất cả đội ngũ các bác sĩ Trung y dưới trướng Bạch Long Hải và các bác sĩ Tây y dưới trướng Bạch Đình Xuyên sẽ được giao cho Bạch Tuấn Sơn thống nhất quản lý!” “Chỉ cần có người không phục tùng mệnh lệnh, lập tức trục xuất khỏi tập đoàn Bạch Kỳ, tuyệt đối không nhân nhượng!”
Bùm!
Ông cụ Bạch tuyên bố mệnh lệnh này, trong nháy mắt đã thay đổi triệt để tập đoàn Bạch Kỳ.
Ba con Bạch Long Hải và Bạch Đình Xuyên như bị rút cạn kiệt sức lực, ngã
phịch xuống ghế.
Bọn họ không thể ngờ rằng, thắng lợi vốn đang ở ngay trước mắt, ba con Bạch Tuấn Sơn sắp bị trục xuất khỏi tập đoàn, ấy thế mà tình thế lại lật ngược!
Mà cái người mà bọn họ dựa vào!
Lại chính là thằng con rể bỏ đi bị tất cả mọi người khinh bỉ, xem thường, Lâm Thiệu Huy!.