“Lâm… Lâm Thiệu Huy!”
Thường Nguyên giật mí mắt, ngẩng đầu lên mới nhận ra Lâm Thiệu Huy đang nhìn cậu chằm chằm.
Đặc biệt, khóe miệng anh xuất hiện một đường cong sắc bén, ánh mắt giống như đang nhìn người chết.
“Mày… mày muốn làm gì?”
Cậu sợ kẻ điên này sẽ lập tức ra tay với cậu.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở TгЦмt гuуeИ.v Л
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy chỉ cười và nói nhẹ:
“Giữ lấy cái mạng chó của mày, sau khi tao trở về từ đồn cảnh sát sẽ đến lấy nó!”
Cài gì!
Trở về từ đồn cảnh sát?
Nghe vậy, khóe miệng Thường Nguyên lập tức hiện lên vẻ khinh thường và châm chọc.
Trở về!
Đúng là nằm mơ!
Giết người trước mặt cảnh sát, nhất định sẽ lĩnh án tử hình.
Nghĩ như vậy, Thường Nguyên cũng không phản bác, thay vào đó, cậu nghĩ cách giải quyết triệt để lời đe dọa của Lâm Thiệu Huy.
Anh quay về phía Diệp Ngôn, nhẹ giọng nói:
“Bạch Tố Y sẽ tỉnh lại sau mười phút nữa! Lúc đó đừng nói thật với cô ấy, nói cô ấy trở lại bệnh viện chờ tôi!”
Nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy.
Diệp Ngôn cúi đầu, nhanh chóng đáp:
“Vâng, thưa thầy!”
Sau đó.
Lâm Thiệu Huy đi theo Tư Mã Yên Nhi và hai nam cảnh sát rời khỏi phòng.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và những người khác đã rời đi.
Một vệ sĩ nhanh chóng bước tới, nói với Diệp Ngôn.
“Cậu chủ Diệp Ngôn, người này đã giết chết cậu chủ Diệp Trần, cậu thật sự muốn thế này sao? Kẻ đó đang chống lại cả nhà họ Diệp chúng ta.”
“Còn nữa, cậu cho rằng anh ta có thể thoát khỏi đồn cảnh sát sao? Anh ta đã giết người trước mặt cánh sát.”
Không chỉ riêng người vệ sĩ này.
Ngay cả những người vệ sĩ khác và Thường Nguyên đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngôn.
Họ chỉ đơn giản không thể tìm ra lý do vì sao Diệp Ngôn không có một chút oán hận khi em trai mình bị giết, đã thế lại còn làm cái vẻ thờ phào nhẹ nhõm.
Họ không thể hiểu được.
Lâm Thiệu Huy là kẻ giết người, tại sao Diệp Ngôn vẫn đối xử vào anh ta một cách trịnh trọng như vậy?
Hiện giờ!
Sau khi Diệp Ngôn nghe xong lời của vệ sĩ, ánh mắt nhìn vào thi thể của Diệp Trần trên mặt đất.
Nỗi buồn và sự phức tạp hiện lên trong mắt:
“Mấy người thì biết cái gì! Diệp Trần, thằng khốn này, không chỉ tự mình tìm cái chết, mà còn suýt nữa kéo theo tôi và cả nhà họ Diệp chôn cùng với nó!”
Bùm!
Lời nói của Diệp Ngôn rơi vào tai mọi người, khiến ai nấy cũng trợn tròn mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Diệp Ngôn cùng cả nhà họ Diệp suýt nữa phải chết chung với Diệp Trần sao?
Có khả năng ấy sao?
Lâm Thiệu Huy thực sự có khả năng tiêu diệt cả nhà họ Diệp sao?
Nhưng làm sao điều này có thể xảy ra.
Không chỉ có vệ sĩ không tin, mà Thường Nguyên đang ngồi trên mặt đất cũng rùng mình, cậu vừa mới an tâm chưa được bao lâu, bây giờ lại trở nên khó thở và sợ hãi.
Nếu Lâm Thiệu Huy thực sự có khả năng đáng sợ như vậy.
Một khi anh ta sống sót thoát ra khỏi đồn cảnh sát, điều đó đồng nghĩa với việc người tiếp theo phải chết chính là cậu.
Nghĩ đến điều này!
Thường Nguyên chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy nhiên!
Diệp Ngôn hờn toàn không để tâm đến suy nghĩ của cậu, mà ra lệnh với vệ sĩ:
“Mang Thường Nguyên đi cho khuất mắt tôi!
“Ngoài ra, các người ở ngoài cửa chờ, đợi cô Bạch Tố Y tỉnh lại, theo lời chỉ dẫn của thầy, mang cô ấy tới bệnh viện!”
“Còn tôi, bây giờ tôi phải đi thông báo với người nhà!
Báo cho người nhà.
Vẻ mặt Diệp Ngôn có chút phức tạp, cậu biết tàn dư của chuyện này có thể khiến Lâm Thiệu Huy trút giận lên nhà họ Diệp, hiện tại cậu cần phải xử lý tất cả những vấn đề này..