“Hahaha… Được lắm! Hay lắm! Diệp Ngôn thật tàn nhẫn! Không ngờ mày lại vì người ngoài bỏ mặc sống chết của chính em trai mình!”
“Nếu cả họ biết được chuyện này, chắc chắn mày sẽ bị tước đi quyền thừa kế.
Lúc đấy, để xem mày đấu với tao kiểu gì!”
Diệp Minh vô cùng hưng phấn.
Anh chưa bao giờ nghĩ Diệp Ngôn lại phạm phải sai lầm lớn như vậy.
Hợp sức với người ngoài giết người nhà.
Đây chắc chắn là tội lỗi lớn mà nhà họ Diệp không thể tha.
Nghe thấy giọng nói kích động của Diệp Minh, trong lòng Thường Nguyên không khỏi vui mừng khôn xiết, sau đó vội vã nói với Diệp Minh:
“Cậu chủ Diệp Minh nói đúng! Diệp Ngôn không đủ tư cách kế thừa nhà họ Diệp, khi không lại sợ hãi một tên con rể.
Người như vậy làm sao có đủ tư cách lãnh đạo nhà họ Diệp!”
Dừng lại vài giây!
Thường Nguyên trợn mắt nói tiếp:
“Tôi nghĩ chỉ có anh, cậu chủ Diệp Minh mới có thể dẫn dắt nhà họ Diệp đến vinh quang!”
“Nếu lần này, anh có thể giết Lâm Thiệu Huy - người đã giết Diệp Trần hiện đang ở ở trong đồn cảnh sát, sau đó trở về tố cáo tội ác của Diệp Ngôn và công trạng của anh cho người đứng đầu nhà họ Diệp! Vậy thì Diệp Ngôn xong đời, anh chính thức là người kế thừa duy nhất của dòng họ Diệp.”
Câu nói của Thường Nguyên làm hai mắt của Diệp Minh sáng lên.
Đúng vậy!
Nếu anh chỉ báo tội cc của Diệp Ngôn thì chẳng đáng tin chút nào, thậm chí, còn bị quy là đang ghen tị với Diệp Ngôn.
Tuy nhiên, nếu anh mang đầu của kẻ giết người Lâm Thiệu Huy cùng tội ác của Diệp Ngôn đến trước người đừng đầu dòng họ.
Khi đó, các trưởng lão trong dòng họ buộc phải tin rằng anh chính là người thừa kế, có thể dẫn dắt dòng họ Diệp.
Nghĩ đến điều này.
Nụ cười tươi rói hiện lên trên môi, anh hào hứng nói với Thường Nguyên:
“Tốt! Thường Nguyên, cậu làm tốt lắm!”
“Yên tâm! Tôi sẽ khiến Lâm Thiệu Huy chết trong đồn cảnh sát! Một khi trở thành người thừa kế của dòng họ Diệp, tôi sẽ nhớ đến cậu!”
Ôi!
Đối với Thường Nguyên, những lời của Diệp Minh khiến cậu phát khóc vì sung sướng.
Cuối cùng anh ấy cùng đồng ý.
Nếu như đúng lời Diệp Minh, thì chuyến này không chỉ giết được mối đe dọa Lâm Thiệu Huy, hạ bệ được Diệp Ngôn, cậu còn đàng hoàng trở thành người thân cận của Diệp Minh.
Thời cơ thăng tiến của cậu đang đến.
Cúp mắt.
Ánh mắt Thường Nguyên nhìn về phía đồn cảnh sát, khóe miệng tạo thành nụ cười nham hiểm:
“Này! Lâm Thiệu Huy, mày đúng là cũng có năng lực đấy, nhưng Thương Nguyên này vẫn có thể lấy mạng mày trong đồn cảnh sát!”
“Đợi đến khi mày chết, tao sẽ chăm sóc cô vợ Bạch Tố Y của mày cẩn thận!”
Vừa nói.
Nụ cười xấu xa trên khóe miệng Thường Nguyên càng đậm.
Không chỉ có cậu ta!
Cùng lúc này.
Diệp Minh đang bấm một dãy số.
Ngay sau đó, khi điện thoại được kết nối, một giọng nói trung niên cất lên:
“A lô! Cậu chủ Diệp Minh, sao cậu lại chủ động gọi cho tôi? Cậu có yêu cầu gì sao?”
Có một chút ngạc nhiên trong giọng nói người đàn ông:
Diệp Minh cong khóe môi, nhàn nhạt đáp:
“Cục trưởng Ngụy Phượng Hoàng, hiện tại tôi có việc muốn nhờ ông!”
“ nghìn đô để giết Lâm Thiệu Huy!”.