Mí mắt Ngụy Phượng Hoàng giật không ngừng.
Ông lờ mờ nhận ra mình sắp mắc phải một sai lầm khủng khiếp nào đó.
Tuy nhiên!
Nghĩ đến nghìn đô, sự hoảng sợ vừa mới nổi lên trong lòng Ngụy Phượng Hoàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tàn bạo và điên cuồng dày đặc:
“Hừ! Sao lại hoảng vậy? Ai thèm quan tâm cậu ta như thế nào?”
“Đây là đồn cảnh sát, trong khu vực của chúng ta, chúa sơn lâm cũng phải cúi đầu!”
Dứt lời!
Ngụy Phượng Hoàng nói với hai cảnh sát phía trước.
“Anh lấy dùi cui ra đây, tôi không tin cậu ta không thể bị đánh bại!”
“Vâng! Thưa đội trưởng!”
Nghe lệnh, hai viên cảnh sát lập tức đi đến tủ của phòng thẩm vấn, lấy ra hai cái dùi cui cảnh sát.
Bịch bịch bịch!
Hai viên cảnh sát cầm lấy dùi cui, hùng hổ đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Cứ mỗi bước đi, sự hung hãn của hai người họ lại tăng vọt.
Nhìn Lâm Thiệu Huy như sói đói đang nhìn chằm chằm cừu nhỏ.
“Đánh! Hai người đánh mạnh vào cho tôi! Tôi không tin cái bụng của cậu ta cứng như vậy!” Hồng Cường ôm cánh tay biến dạng của mình, hét lên với hai viên cảnh sát.
Và nghe thấy điều này.
Hai viên cảnh sát cười toe toét, gật đầu đáp:
“Anh Cường, đừng lo lắng, những tổn thương anh đã trải qua, chúng tôi sẽ đòi lại bằng được!”
“Đúng đấy, anh Cường, anh cứ nhìn đi.
Chúng tôi sẽ đánh cho đến khi cậu ta nôn hết đồ ăn từ đêm qua ra!”
Trong khi đó.
Hai viên cảnh sát này đã đi đến trước Lâm Thiệu Huy.
Hai người họ nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ thương hại và khó xử.
Đương nhiên, bọn họ có thể thấy được Lâm Thiệu Huy có sức khỏe phi thường, nhưng dù sao anh cũng chỉ là một tên giết người, một khi đã bị áp giải vào đồn cảnh sát thì đừng mong còn cơ hội ra ngoài.
“Cậu trai, đừng trách chúng tôi!”
Một viên cảnh sát thì thầm, ngay lập tức cùng đồng nghiệp của mình vung dùi cui, đập vào Lâm Thiệu Huy.
Đúng thời điểm này!
Đầu Lâm Thiệu Huy đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người họ.
Đối diện với đôi mắt sắc lạnh ấy.
Bùm!
Hai nhân viên cảnh sát đột nhiên thấy cơ thể run lên bần bật, một cơn ớn lạnh ngay lập tức tràn ngập trong lòng.
Cảm giác giống như mình bị một sinh vật bí ẩn và đáng sợ nhìn chằm chằm vào.
Chiếc dùi cui mà họ giơ cao, không thể hạ xuống được.
Đặc biệt.
Những sợi lông trên da dựng lên, họ thấy da đầu ngứa ngáy.
Chuyện gì thế này?
Thấy hai cảnh sát giơ dùi cui lên rồi toàn thân bỗng bất động.
Ngụy Phượng Hoàng và những người khác cau mày.
“Hai người đang làm gì thế? Tại sao dùi cui giơ lên không hạ xuống? Chuyện gì xảy ra, nói đi để tôi còn biết đường giải quyết!”
Ngụy Phượng Hoàng thúc giục hai viên cảnh sát.
“Cục trưởng… cục trưởng… tôi không dám!”
Cái gì?
Không dám?
Nghe lời cảnh sát nói, lại trông thân thể cứng nhắc của anh, kể cả Ngụy Phượng Hoàng hay những cảnh sát xung quanh đều không thể tin được vào mắt mình.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ chỉ thấy dùi cui của hai cảnh sát đang giơ lên mà không hạ xuống, sắc mặt cả hai trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Như thể, họ đang trải qua một điều gì đó khủng khiếp..