Mấy ngày sau, một tin tức đã làm náo động cả thành phố Nam Giang.
Đó chính là bốn nhà giàu giấu mặt của tỉnh Nam Lộc cùng lên tiếng, dự định đầu tư tập thể một doanh nghiệp của thành phố Nam Giang.
Cả thành phố Nam Giang chấn động tột cùng.
Phải biết rằng tùy tiện một người trong bốn nhà giàu giấu mặt cũng đã đủ để thống trị cả thành phố Nam Giang, mà bây giờ, bốn nhà giàu lại liên kết với nhau, muốn tiến hành đầu tư một doanh nghiệp ở thành phố Nam Giang sao?
Rốt cuộc là doanh nghiệp nào lại có mặt mũi lớn như vậy?
Các truyền thông lớn điên cuồng đưa tin đều đang suy đoán kẻ may mắn kia rốt cuộc là ai.
Mà người dân thành phố Nam Giang cũng đều vô cùng kích động, bốn ông chủ lớn ngầm quyền thế dự định đầu tư ở thành phố Nam Giang, vậy tương lai phát triển của Nam Giang nhất định có thể nói là một phát bay lên trời.
Vào giờ phút này, một nhà Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng ngồi trước ti vi, xem bản tin trong tin thời sự kia, kinh ngạc không thôi.
“Bốn nhà giàu lại định cùng nhau đầu tư một doanh nghiệp, lại dự định tạo lợi nhuận %.
Đây đâu phải là đầu tư, đây căn bản là cho không tiền mà.” Thẩm Ngọc Trân ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, bốn nhà giàu cùng nhau đầu tư thì doanh nghiệp kia một năm ít nhất cũng lời hơn mười lăm tỷ đô.
Tôi nghĩ doanh nghiệp kia nhất định có một nhân vật lớn đã làm cho bốn nhà giàu không tiếc số tiền lớn để lấy lòng.” Bạch Tuấn Sơn mặt lộ vẻ kinh ngạc, tim đập loạn bịch bịch.
Với một thành phố nhỏ như Nam Giang này thì có gì đáng để bốn ông chủ lớn quyền thế đầu tư? Đây nhất định là ý kiến của nhân vật lớn nào đó.
Lâm Thiệu Huy cười ở bên cạnh, thầm than thở khứu giác của Bạch Tuấn Sơn nhạy bén, vậy mà lại phát hiện ra rồi.
Anh bèn cười lên ngay tức khắc, chen miệng nói: “Không chừng bốn nhà quyền thế kia đến đầu tư cho tập đoàn Bạch Lạc của chúng ta đấy nhỉ?”
Két.
Tiếng nói chuyện nhất thời im bặt.
Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân chớp mắt quay đầu lại nhìn Lâm Thiệu Huy bằng một ánh mắt nhìn thằng ngốc.
“Sao đứa con này như con lại miệng mồm nói năng bậy bạ? Làm sao mà bốn nhà giàu giấu mặt kia nhìn trúng nhà chúng ta chứ?” Thẩm Ngọc Trân không vui nói: “Vả lại, nhà chúng ta cũng không có nhân vật lớn nào có thể khiến cho bốn nhà giàu giấu mặt khom lưng khuỵu gối cả.”
Lâm Thiệu Huy sờ mũi không biết làm sao, trong lòng thầm nghĩ: Ai nói nhà chúng ta không có nhân vật lớn, con không phải sao?
Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng không biết doanh nghiệp mà bốn nhà giàu sắp đầu tư chính là tập đoàn Bạch Lạc và Bạch Tố Y đã trở thành người nắm quyền của bốn nhà giàu.
Chỉ bởi vì Lâm Thiệu Huy cố tình bảo bốn ông chủ lớn phong tỏa tất cả tin tức của tỉnh Nam Lộc mới làm cho tin tức không bị tiết lộ đến thành phố Nam Giang, thậm chí ngay cả vợ chồng Thẩm Ngọc Trân cũng không hay biết gì.
Ầm.
Nhưng vào lúc này, cửa chính đột nhiên bị một cú đá văng.
Tiếng động này tức khắc làm vẻ mặt của ba người trong phòng thay đổi.
Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy đám người của ông cụ nhà họ Bạch sải bước lớn đi vào.
Trên mặt của ông cụ nhà họ Bạch lại mang theo mùi căm ghét và khinh thường nồng nặc, thẳng miệng mắng lớn: “Một nhà các anh, tất cả cút ra ngoài cho tôi.”
“Ba, đây...!đây rốt cuộc là chuyện gì?” Bạch Tuấn Sơn nhất thời run rẩy đi lên, lo lắng hỏi.
“Hừ.” Ông cụ nhà họ Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn Bạch Tuấn Sơn chán ghét: “Các anh không xem tin tức sao? Sau này bốn nhà giàu sẽ đầu tư vào thành phố Nam Giang.
Tôi đã nhận được thông tin, lần này doanh nghiệp mà bốn ông chủ lớn tới thành phố Nam Giang đầu tư chính là nhà họ Bạch thành phố Nam Giang chúng ta.”
Cái gì!
Vừa nghe lời này, toàn thân Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân run lên tức khắc, hoàn toàn bị dọa sợ rồi.
Vậy mà bốn nhà giàu kia lại muốn đầu tư cho nhà họ Bạch của thành phố Nam Giang sao?
Tức thì, ông cụ nhà họ Bạch liền cười nhạt, nói: “Hơn nữa tôi còn nghe nói, nhà họ Hoàng Phủ cường thịnh nhất của bốn ông chủ lớn, vì đắc tội với một người tai to mặt lớn cực kỳ khủng bố mới dẫn đến cảnh cả nhà tiêu tan.
Mà một câu nói của người tai to mặt lớn kia liền để cho Diệp Thế Hào trở thành người đứng đầu mới của nhà giàu toàn bộ bốn nhà giàu bây giờ là do ông ta nắm trong tay.
Lần này bốn ông chủ lớn đến đầu tư cho chúng ta, nhân vật lớn kia có lẽ cũng sẽ đi theo.
Cho nên, tôi tính dọn dẹp căn nhà này, để tiếp đã nhân vật lớn kia, các anh cút nhanh lên.”
Lời vừa nói ra, trên mặt Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn liền hiện lên một vẻ kinh ngạc khó tin.
Ngày trước, bọn họ đã nghe nói nhà họ Hoàng Phủ tự dưng bị diệt sạch, thì ra là vì nhân vật lớn kia.
Một lời mà diệt sạch nhà quyền thế, một lời lại dựng nhà quyền thế lên, nhân vật tai to mặt lớn kia rốt cuộc là ai?
Ngay sau đó, trên mặt của họ lại hiện ra nỗi khổ nồng nặc, vì bọn họ biết bọn họ không chọc nổi hạng này, nên chỉ có thể chuyển đi.
Chỉ là sản nghiệp ông cụ nhà họ Bạch đứng tên nhiều sản nghiệp như vậy, tại sao ông cụ cứ muốn nhà bọn họ chứ? Rõ ràng đây là cố ý.
Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng thê lương, bèn định thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà mà bọn họ đã sống nhiều năm.
Chỉ là vào lúc này...!
“Sao các người biết bốn vị gia chủ đến thành phố Nam Giang đầu tư cho nhà họ Bạch mà không phải là đầu tư cho tập đoàn Bạch Lạc của tôi chứ?”.