Cái gì?
Cả người Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình lập tức chấn động mạnh, vẻ mặt lộ ra vô cùng kinh ngạc.
Vào thời khắc này, cảm giác dường như hô hấp cũng bị ngưng trệ lại.
Tông chủ Nam Lộc?
Bọn họ vừa từ nước ngoài về, không hề biết về tình hình thế cục hiện nay của Nam Lộc.
Vì vậy đương nhiên bọn họ cũng không biết đến còn có sự tồn tại của nhân vật số một này.
Trong ấn tượng của bọn họ, trước giờ tỉnh Nam Lộc không phải được chi phối bởi bốn dòng họ quyền lực và giàu có nhất sao?
Mà hiện giờ bốn dòng họ quyền lực và giàu có nhất lại đồng thời cung phụng một người làm chủ?
Sao có thể có chuyện này được.
Thời khắc này, hai người đều giương to mắt, quả thật không dám tin vào tất cả những điều mà bản thân nghe được.
Rốt cuộc là người thế nào lại có thể thu phục bốn dòng họ quyền lực và giàu có nhất với mánh khóe thấu trời ở Nam Lộc này để trở thành chủ của cả một tỉnh?
“Anh yêu à, nhân vật thế này, chúng ta bắt buộc phải kết giao.”
Cả người Ôn Nhã Như kích động đến phát run, vẻ mặt tràn ngập khát vọng.
Đó là Tông chủ Nam Lộc.
Nếu như có thể kết giao với người đó, vậy thì từ nay về sau, ở Nam Lộc này không phải bọn họ có thể tung hoành được rồi sao?
Mà lúc này, Từ Bạch Đình cũng gật đầu liên tục, hai mắt lóe lên tia mong đợi.
Trong lòng anh ta đang nghĩ, bất kể thế nào cũng phải làm thân được với người thế này.
Nhưng vào lúc hai người chuẩn bị đi vào trong cửa hàng S Rolls-Royce để gặp mặt vị Tông chủ Nam Lộc thần bí đó, thì đột nhiên lại nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y lần lượt đi ra.
Hai người đầu tiên là sững người, sau đó thì điên cuồng bật cười.
“Hai kẻ ăn mày các người có phải đi nhầm chỗ rồi không? Nơi này là nơi các người có thể vào sao?”
Lúc này Ôn Nhã Như cười vô cùng vui vẻ, lời lẽ vô cùng cay nghiệt: “Chỉ dự vào các người mà muốn mua Rolls-Royce? Quên lời tôi nói rồi sao? Mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ bản thân là dạng gì rồi hãy nói tiếp.”
Lúc này, Thư Quỳnh Lam cũng phụ họa theo, nói: “Cô Nhã Như, cô biết nói đùa thật đấy.
Hai kẻ khố rách áo ôm này thì sao có thể mua nổi Rolls-Royce chứ.”
“Theo tôi thấy, đại khái là bọn họ cũng đến đây đi vòng vòng ngắm nghía mà thôi.”
Phía sau cô ta, đám nhân viên của cửa hàng S Mercedes-Benz cũng lộ ra nụ cười lạnh, khinh bỉ nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Thiệu Huy.
“Ai nói chúng tôi không mua nổi?”
Ngay lập tức, những lời này đã khiến Bạch Tố Y tức giận.
Đối phương năm lần bảy sỉ nhục cũng đã khiến cô hoàn toàn phát cáu rồi, lập tức bực tức mắng: “Ngay vừa nãy, chúng tôi đã mua ba mươi chiếc Rolls-Royce Phantom.”
Tinh.
Tức khắc, toàn bộ hiện trường rơi vào một mảng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, sự nghi ngờ lộ ra trong mắt, có phải bản thân đã nghe nhầm rồi không.
Tiếp theo đó.
“Phụt.
Ha ha ha.”
Một tràng cười đồng loạt nổ ra, vang lên vào khoảnh khắc này, vô cùng chói tai.
Không chỉ như vậy, Ôn Nhã Như ở một bên, sau khi nghe thấy lời này của Bạch Tố Y thì cười đến gập người: “Ha ha ha… Bạch Tố Y à, Bạch Tố Y.
Tôi không ngờ mới nửa năm không gặp mà cô đã học theo tên bỏ đi này, mặt dày y chang nhau, cũng bắt đầu phun ra toàn lời nói dối rồi.”
“Còn nói mua ba mươi chiếc Rolls-Royce? Cô là nói cô chính là Tông chủ Nam Lộc sao? Đúng là cười chết tôi rồi.
Cô cũng không nhìn xem bản thân là dạng người gì.”
Lời nói của Ôn Nhã Như càng ngày càng khắc nghiệt.
Đặc biệt là nhìn thấy lời chém gió của Bạch Tố Y bị cô ta vạch trần thì quả thật trong lòng cô ta đã vui vẻ đến cực điểm rồi.
Hôm nay, cô phải nghiền nát con đĩ đã hại cô ta như con chó mất nhà mà trốn ra nước ngoài này dưới chân.
Chỉ là, chính vào lúc này, Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười: “Sao các cô biết vợ tôi không phải Tông chủ Nam Lộc?”
Hả?
Tất cả mọi người đều sững người, sau đó khóe môi lại lộ ra vẻ vô cùng khinh bỉ, không hề cảm thấy lời nói đùa này của Lâm Thiệu Huy buồn cười.
Lúc này, nụ cười của Ôn Nhã Như trầm xuống, chế nhạo: “Nếu như cô ta là Tông chủ Nam Lộc thì ngay bây giờ, tôi đây sẽ quỳ xuống liếm đế giày cho anh.”
Mà Từ Bạch Đình ở một bên lại lộ ra vẻ mặt ghê tởm nói: “Phí lời với hai đứa khố rách áo ôm này làm gì.
Hôm nay phải kết giao với Tông chủ Nam Lộc mới là chuyện quan trọng nhất.
Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.”
“Anh yêu à, anh nói đúng.
Đợi đến lúc gặp được Tông chủ Nam Lộc rồi, chúng ta nhất định phải nói với ông ấy, hai kẻ không biết sống chết này dám mạo nhận ông ấy, để ông ấy xé xác hai kẻ này ra.”
Ôn Nhã Như ác độc cười nói, khoác lấy tay của Từ Bạch Đình, chuẩn bị đi gặp Tông chủ Nam Lộc.
Nhưng chính vào lúc này, bọn họ đột nhiên lại nhìn thấy một cô gái bán hàng của cửa hàng Rolls-Royce mang theo nét mặt vui vẻ chạy ra.
Sau đó cô gái đó gập sâu người với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Tiếp đến, cô gái đó đưa ra một chùm chìa khóa, nói: “Thưa anh Huy và chị nhà, thủ tục đã làm xong rồi.”
“Đây là chìa khóa của ba mươi chiếc xe đó của anh chị.”.