Edit: susublue
Ngay khi Trúc Đạp Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì Mạc Hàn Trần đã vươn tay kéo Trúc Đạp Vũ vào lòng, đầu chôn thật sâu vào bờ vai nàng.
Trúc Đạp Vũ cảm thấy vai mình ướt át, hơi sửng sốt một chút, hắn, khóc...
Người ta nói nam nhi không thể rơi lệ, nhưng đó là vì chưa gặp chuyện đau lòng nhất. Mạc Hàn Trần thật sự sợ, sợ nàng rời khỏi hắn, hắn sợ sau này sẽ không còn gặp lại nàng nữa, sợ bọn họ chỉ có thể trở thành bằng hữu.
Đợi đến khi Mạc Hàn Trần ổn định lại cảm xúc, Trúc Đạp Vũ vươn tay đẩy Mạc Hàn Trần ra, trong mắt Mạc Hàn Trần đầy vẻ ảm đạm và đau lòng, vẫn không được sao, hắn nói quá muộn sao?
Trúc Đạp Vũ nhìn thấy hắn như vậy, bật cười một tiếng: "Ngươi ôm thật chặt, khiến ta ngột ngạt muốn chết!"
Mạc Hàn Trần không dám tin nhìn Trúc Đạp Vũ, thấy mặt nàng hoạt bát, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy: "Vũ nhi, nàng..." Giọng Mạc Hàn Trần run run.
Trên mặt Trúc Đạp Vũ có chút ranh mãnh, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Hừ, làm hại ta lúc trước đau lòng như vậy, ngươi vẫn nên đi mà thích Tình Nhi của ngươi đi, tới tìm ta làm gì?"
"Vũ nhi, ta đã nói rồi ta không thích nàng ta, người ta thích luôn chỉ có nàng!" Mạc Hàn Trần vội vàng giải thích. Lập tức nghĩ tới cái gì đó, trong mắt lóe sáng, cuối cùng cũng hơi tức giận nói: "Được lắm, nàng dám đùa giỡn ta, xem ta dạy dỗ nàng thế nào!"
Hai người đuổi bắt trên cỏ, giống như thần tiên rơi xuống nhân gian, ánh nắng chiếu xuống trên người bọn họ, một đôi yêu nhau ấm áp.
Mấy ngày tiếp theo vốn cũng chỉ là một vài trận đấu đơn giản, Bạch Vũ Mộng không có chút hứng thú tham gia, nhưng vì điều kiện kia nên không thể không đi lên so tài.
Nhanh chóng đến lúc công bố quán quân, có mấy trận Bạch Vũ Mộng không tham gia, diẽn[dannlle