Edit: susublue
Đợi đến khi lấy nước hoa xong, đám người Bạch Vũ Mộng đuổi theo mấy người phía trước, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng, càng đi vào trong nhiệt độ càng cao, mới đi chưa được mấy bước, người cũng đã đầm đìa mồ hôi, may mắn là đám người Bạch Vũ Mộng đã ăn thuốc chống nóng trước rồi, nếu không sẽ không chống đỡ nổi cơn nóng bức này.
Nhìn thấy mọi người nóng như vậy, Thượng Quan Diệu Nhiên đành phải tuyên bố nghỉ ngơi một đêm rồi lại đi tiếp.
Nhưng trong rừng rậm băng hỏa lại chẳng phân biệt được ngày đêm, cánh rừng rậm rạp chặn mất ánh nắng và ánh trăng, mọi người chỉ có thể suy đoán thời gian thôi.
Đám người Lam Hạo Thần trải một tấm thảm lông hồ bên một cái cây, rồi ngồi lên đó.
Lúc này, có một đám người đi tới: "Các ngươi, tránh ra, chỗ này là ta nhìn thấy trước."
Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng mở mắt, nhìn xem Thượng Quan Tịch và Sài Mộ Hương nghênh ngang đi tới, rụt người vào trong ngực Lam Hạo Thần.
Nhìn thấy mấy người họ đều hiền lành, Thượng Quan Tịch đã sớm quăng mất mất lời cảnh cáo của Thượng Quan Diệu Nhiên ra sau đầu, liền đi lên quát lớn kêu bọn họ tránh ra.
Sài Mộ Hương kéo tay áo Thượng Quan Tịch: "Tịch nhi, hay là thôi đi, chúng ta tìm một chỗ khác là tốt rồi."
"Không được, Mộ Hương tỷ tỷ, thân thể ngươi không thoải mái, nơi này rất tốt, nên ngồi ở đây, còn bọn họ phải để cái thảm lông hồ này lại."
Chẳng những Thượng Quan Tịch thấy được vị trí này, mà còn coi trọng tấm thảm lông hồ này nữa, diễn[[email protected]