Thần Mộc được Kiêu Tử Dật đỡ ra khỏi sơn cốc, mùi máu tươi trong không khí nhạt dần, Thần Mộc bắt đầu tỉnh táo trở lại, hít sâu không khí thuần khiết này hai cái, phát hiện ngực đã không còn bị đè nén nữa.
Kiêu Tử Dật vẻ mặt lo lắng dùng ống tay áo lau nhẹ mồ hôi trên mặt y. Nhìn dáng vẻ thận trọng của Kiêu Tử Dật, Thần Mộc nhịn không được câu lên một nụ cười: “Đừng lo lắng, ta cũng không phải là tiểu hài tử”.
Kiêu Tử Dật không đồng ý nhìn y: “So với tiểu hài tử, ngươi càng làm ta lo lắng hơn”. Thần Mộc ngây ra một lúc sau đó cúi đầu cười rộ lên, Kiêu Tử Dật không biết những lời này có gì buồn cười, cảm thấy khó hiểu.
Thần Mộc đột nhiên kéo Kiêu Tử Dật ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó tựa đầu lên vai hắn: “Tử Dật, ta và cung chủ cùng nhau lớn lên”. Sắc mặt Thần Mộc đột nhiên có chút hoảng hốt, tựa hồ nhớ lại chuyện đáng sợ.
Kiêu Tử Dật biết y muốn nói ra bí mật trong lòng, cũng không ngăn y, chăm chú lắng nghe: “Thần gia chúng ta đời đời đều là gia thần của Mặc gia, năm đó ta tám tuổi, gia tộc bọn ta bị huyết tẩy, cha ta giấu ta vào mật thất dưới đất nên ta mới may mắn thoát chết”.
Trong mắt Thần Mộc bắt đầu mang theo ưu buồn: “Ngươi biết không, trong mật thất tối đen như mực, ta cảm thấy rất sợ, nhưng ta không thể đi ra được, phụ thân, mẫu thân còn có tất cả mọi người, máu bọn họ xuyên thấu qua khe hở mật thất, từng giọt, từng giọt…, mùi máu tươi nồng đậm, thế nhưng ta không thể trốn thoát, chỉ có thể ngồi yên ngửi mùi vị của máu, vẫn ngửi, vẫn…”
Thân thể Thần Mộc bắt đầu run rẩy, Kiêu Tử Dật ôm y càng chặt hơn. Thần Mộc lại nói tiếp: “Ta không biết mình ở trong đó bao lâu, ngay khi ta cho là mình cứ như vậy yên lặng chết đi thì cung chủ xuất hiện, hắn từ bên ngoài mở cửa mật thất cứu ta thoát ra. Khi đó hắn đã nói với ta: “Chúng ta nhất định sẽ báo thù!” Ngươi biết không, cung chủ khi đó chỉ mới có sáu tuổi, sáu tuổi thôi a”.
Kiêu Tử Dật nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen dài của Thần Mộc, cổ vũ y nói tiếp, đem tất cả những ác mộng đáng sợ này đi khỏi: “Ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng nổi, một hài tử sáu tuổi lại có thể thông minh như vậy, hắn đem những ngân lượng còn sót lại làm tiền vốn đầu tư, sau đó tiền của chúng ta càng ngày càng nhiều, địa bàn càng lúc càng lớn, thẳng đến khi cung chủ thành lập Thiên Tuyệt cung”. Kiêu Tử Dật cũng nhịn không được lâm vào trong trí nhớ của Thần Mộc, nhìn một hài tử sáu tuổi, làm thế nào sống sót tại thời buổi loạn lạc, làm thế nào đứng vững trong giang hồ mà gây ra một hồi huyết vũ tinh phong (gió tanh mưa máu)
“Ngươi đoán hung thủ huyết tẩy gia tộc chúng ta năm đó giờ ở đâu?” Thần Mộc từ từ bình tĩnh lại, đột nhiên quay đầu hỏi Kiêu Tử Dật. Kiêu Tử Dật nhìn y đã không sao, trong lòng cũng trầm tĩnh lại: “Thế lực Thiên Tuyệt cung to lớn, thiên hạ không có người địch lại, cừu gia của các ngươi sợ là đã sớm thành một đống thi thể a”.
Sắc mặt Thần Mộc trầm xuống, trong mắt hiện lên thù hận sâu sắc, căm hận nói: “Ngươi sai rồi, bọn họ không chỉ đang sống rất tốt, hơn nữa còn đang chuẩn bị đối phó với chúng ta một lần nữa”. Kiêu Tử Dật đột nhiên hiểu được, thảo nào Thiên Tuyệt cung lại muốn phát triển thế lực tới như vậy, bởi vì địch nhân của bọn họ quá cường đại.
Trong lòng Kiêu Tử Dật vẫn có chút khó hiểu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Tôn thượng chẳng lẽ là truyền nhân của Ma tộc?” Khắp đại lục đều lưu truyền, bí bảo của thượng cổ Ma thần lưu lại, giao cho hai người trong gia tộc thượng cổ xa xưa trông coi, một là Ma tộc, một là Kiêu tộc, vì vậy Kiêu Tử Dật đột nhiên nghĩ đến điều này. Khóe môi Thần Mộc câu ra một nụ cười: “Đúng vậy, đã từng là Ma tộc, đổi thành họ Mặc, ẩn cư nơi hoang dã, không màng thế sự, đáng tiếc vẫn đưa tới họa sát thân”.
Kiêu Tử Dật đã triệt để hiểu được, tròng mắt xanh đen không che giấu được sát ý: “Chính là Nam Trạch vương?” Thần Mộc lắc đầu cười khổ một cái: “Năm đó, ba nước Nam Trạch, Thanh Lam, Tần Xuyên liên hợp, tàn sát Ma tộc, chỉ vì muốn đi vào Thần mộ. Đáng tiếc, cửa động đó ngoại trừ huyết mạch Ma tộc không ai có thể đi vào, bọn họ vẫn chưa từng thực hiện được”.
Kiêu Tử Dật lắc đầu thở dài: “Thế nhân vì sao lại tham lam như vậy, tùy tiện mở Thần mộ thì có cái gì tốt chứ”. Thần Mộc nghe hắn cảm thán, nhịn không được cười rộ lên: “Ta không cần biết bọn họ muốn cái gì, nhưng nếu bọn họ muốn tuyên chiến với Thiên Tuyệt cung, như vậy thì phải chuẩn bị gánh lấy hậu quả nha”.
______
Lúc Mặc Viêm tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy toàn thân không có khí lực, sau đó là một hồi đau đớn kịch liệt truyền đến toàn thân. May là y giỏi chịu đựng đau đớn, vì vậy nhịn được mà không kêu lên một tiếng nào, thế nhưng chuyện kế tiếp khiến y không khỏi bi phẫn, tuyệt vọng.
Ai có thể chịu đựng được một thân võ công tuyệt thế lại bị phế bỏ, huống chi đây là mồ hôi và khổ cực y đã bỏ ra nhiều năm, lại còn bị phương thức quyết tuyệt như vậy làm cho mất hết, kinh mạch tứ chi bị đánh gãy, vết thương đã được người xử lý qua, thế nhưng tay và chân tựa như không còn là của chính y, thậm chí ngay cả việc đơn giản nhất là cử động bàn tay cũng không thể làm được.
Y lăng lăng nhìn vết thương toàn thân, như người lạc mất hồn phách. Y cố gắng nhiều như vậy vẫn không thể đuổi kịp người kia, thế nhưng chí ít vẫn còn có chút hy vọng, nhưng bây giờ thì sao, ngay cả mục tiêu duy nhất để cố gắng cũng không còn nữa.
Lúc trước mình đã không có tư cách đứng bên cạnh người kia, mà bây giờ, ngay cả xách giày cho hắn mình cũng không xứng a, y đã hoàn toàn trở thành một phế nhân.
Thế nhưng vì sao y vẫn còn sống? Bởi vì ngay cả tự sát y cũng không làm được, hoặc là bọn họ đã đoán được ý nghĩ của y, miệng bị nhét vào một miếng vải, thân thể bị băng ti mềm mại trói ở trên giường, càng miễn bàn tới bọn họ dùng ô kim khấu khóa lại xương bả vai của y. Không lẽ những người đó vẫn còn cho rằng kinh mạch của y bị đánh gãy, y có thể dùng võ công được sao?
Nhưng bọn hắn đã xem thường quyết tâm muốn chết của y, cho dù bị trói chặt không thể cử động, cũng không có biện pháp cắn lưỡi, nhưng y vẫn có thể tuyệt thực a. Liên tục ba ngày, thị về đều mạnh mẽ bón cháo cho y, bón vào thì ít, y nhổ ra thì nhiều, đã vậy lúc bón cháo còn phải đề phòng y tranh thủ cơ hội cắn lưỡi tự sát.
Thị vệ thật sự hết cách, đành bẩm báo vương thượng: “Vương thượng, y một lòng muốn chết. Bọn thuộc hạ đã vô kế khả thi (không còn cách nào khác).
Nam Trạch vương Lăng Dự cùng Thanh Diệc đứng bên cạnh, vừa nghe thấy lời này sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bọn họ hiện tại đang đi tới vị trí của Thần mộ. Nếu đến lúc đó Mặc Thanh chỉ nhìn thấy thi thể của y, sợ rằng toàn bộ kế hoạch đều thất bại, có khi còn cùng Thiên Tuyệt cung lưỡng bại câu thương, thật đúng là mất nhiều hơn được. Cho nên nhất định phải nắm lấy cơ hội này, bất luận thế nào cũng phải giữ lại tính mạng của y.
“Dùng dược giữ mạng của y, vô luận thế nào cũng không được để cho y chết”. Lăng Dự sắc mặt khó coi, hắn biết thủ đoạn của Mặc Thanh, nếu để hắn biết được nhi tử của mình đã chết, sợ rằng toàn bộ Nam Trạch cũng phải chôn theo cùng.
Thanh Diệc cắn chặt môi dưới, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Phụ vương, xin để cho ta đi khuyên y”.
Lăng Dự nhìn hắn một cái, không giận mà uy: “Diệc nhi, ta biết ngươi đối với tiểu tử kia có chút để ý, cho nên ta mới không có phép ngươi tới gần y nửa bước. Đừng làm cho ta thất vọng!”
“Phụ vương yên tâm, nhi thần tuyệt đối sẽ không phá hủy đại sự của phụ vương”. Thanh Diệc cắn răng nghiến lợi đáp. Thấy dáng vẻ của hắn, Lăng Dự rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Lăng Thanh Diệc đi đến chiếc xe ngựa kia, thấy Mặc Viêm bị trói, viền mắt đều có cảm giác khô khốc, hắn vĩnh viến nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy y, ánh mắt y lạnh lùng mà sắc bén, đều không phải là loại thiếu niên lông bông cao ngạo, mà là nội liễm khiêm tốn và lãnh đạm.
Chỉ một cái liếc mắt liền khắc sâu vào trong lòng hắn. Sau đó ở lôi đài luận võ, y mỗi chiêu hung ác độc địa, không một chút lưu tình nào, trong nháy mắt đã gắt gao áp chế hắn, cảm giác khát vọng và sùng bái đối với cường giả đã khiến hắn một lần nữa rung động.
Càng không nói tới sự vây công ngày đó, nhìn y một mình tàn sát cấm vệ quân và tử sĩ mà bọn họ mang tới. Y như Tu La trong địa ngục, nét mặt hoàn toàn mang theo vẻ khát máu, khí thế ngất trời, duy ngã độc tôn khiến hắn chỉ muốn thần phục dưới chân y.
Nhưng mà Tu La rực rỡ lóa mắt kia, lúc này sắc mặt xám trắng, hơi thở suy yếu, tùy thời mà có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Thanh Diệc rót cuộc nhịn không được, hắn tiến lên kéo áo Mặc Viêm mà gào thét: “Mặc Viêm! Ai cho ngươi chết? Ngươi không phải rất mạnh sao? Ngươi phải sống a, sau đó đến tìm chúng ta báo thù!”
Mí mắt Mặc Viêm động vài cái, sau đó từ từ nhấc lên, thấy hắn, lại từ từ nhắm lại, hoàn toàn một dạng bất vi sở động, một bộ dáng muốn chết. Lòng Thanh Diệc run rẩy, hắn phảng phất như nhìn thấy người này cứ như vậy mà rời đi.
“Mặc Viêm, ta cầu ngươi, ngươi đừng chết. Ngươi không hận chúng ta sao? Ngươi không muốn báo thù sao?” Thanh Diệc chán nản ngồi bên cạnh y, tự mình lẩm bẩm: “Chỉ cần ngươi cố gắng sống sót, ta cho ngươi tự tay đâm mình được không, như vậy ngươi có thể báo thù”.
Ánh mắt Mặc Viêm vẫn như trước đóng chặt lại, hoàn toàn không nhúc nhích: “Mặc Viêm, ngươi đừng như vậy, ta không biết sẽ biến thành thế này, ta chỉ là quá nóng lòng, chỉ muốn ngươi lưu lại bên người mà thôi. Ta không biết mất đi võ công đối với ngươi lại là đả kích lớn như vậy”.
“Chỉ cần ngươi còn sống, ta sẽ tìm người thay ngươi nối lại kinh mạch, tìm về võ công trước kia?” Thanh Diệc vẫn cứ ở bên người y thao thao bất tuyệt, nói từ buổi sáng cho tới buổi chiều.
Ánh mắt Mặc Viêm lại chưa từng mở ra lấy một lần, nếu không phải vẫn còn hơi thở yếu ớt, Thanh Diệc quả thật cho rằng trước mặt hắn chỉ là một khối thi thể.