Chương thứ một trăm ba mươi: Lụa trắng
“Nhưng, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết được!”
“Từ lúc ta bắt đầu xuống tay hại nương nương, ta hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Thanh Diệp, ngươi ngẫm lại đi, ta phạm phải tội lớn như vậy, nếu không phải nương nương thật lòng thương tiếc ta, thì sao ta còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi? Thanh Diệp, ngươi phải biết điểm dừng. Nương nương đối đãi với ta tốt như thế nào, ta đều nhìn ra được, đều ghi nhớ trong lòng. Tuy rằng ngươi chưa từng thích ta, nhưng ta biết, ngươi có tình ý với ta, chẳng qua nó không giống với tình ý mà ngươi đối với nương nương. Vốn dĩ ta đã từng nghĩ, có thể ở bên cạnh ngươi, cùng nhau hầu hạ nương nương, cuộc sống như vậy cũng không tồi. Đáng tiếc, trời không toại lòng người, rốt cuộc ta cũng không cầu được những thứ đó.” Thiên Linh nói tới đây, nhưng lại không nói nữa. Nàng xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ lau nước mắt.
Dương Quỳnh giơ tay lên, vốn muốn đặt lên vai Thiên Linh an ủi nàng, nhưng giơ lên một lúc lâu cũng không hạ xuống. Nàng không biết như vậy được coi là gì, chẳng lẽ là an ủi Thiên Linh trước khi chết? Nàng cảm giác mình thật vô dụng, cần nữ tử yếu đuối trước mặt này che chở.
Thiên Linh lau khô nước mắt, lại nở nụ cười thản nhiên. Nàng đưa hộp gỗ nhỏ trên bàn cho Dương Quỳnh xem, “Đây là thuốc mà lúc trước ngươi bị thương Thái y Viện cấp cho, bên trên đều có dán nhãn. Nếu ngươi xem không hiểu, thì có thể đi hỏi y nữ Phương Phi. Nàng là một người tốt, đối với thân thể của ngươi cũng có hiểu biết. Ngươi nhiều lần bị thương, thân mình đã không còn được như xưa. Ngày sau ngàn vạn lần phải quý trọng, nếu không... nương nương sẽ đau lòng.”
“Vậy còn ngươi? Có phải ngươi cũng sẽ đau lòng hay không?” Dương Quỳnh nhìn hộp gỗ nhỏ kia, nước mắt lại chảy xuống. Nhưng lúc này, nàng chẳng buồn giấu diếm.
Mắt Thiên Linh chứa lệ cười nói: “Chờ đến khi ngươi tới suối vàng, chỉ sợ ta đã đầu thai chuyển sang kiếp khác. Thanh Diệp, sau khi ta chết đi, sẽ không đau lòng vì ngươi nữa. Nếu quả thật có kiếp sau, chỉ mong chúng ta đừng gặp lại. Ta chỉ cầu ba bữa ấm no, cha mẹ yêu thương, huynh muội thuận hòa, sẽ không còn cốt nhục chia lìa, thiên nhân vĩnh cách nữa.” (người với người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất)
“Được!” Lòng Dương Quỳnh bị thứ gì đó đè nặng đau đớn. Nàng lớn tiếng nói, “Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ ở suối vàng thành người dưng, gặp lại không quen.”
Thiên Linh nhìn nước mắt của Dương Quỳnh liên tục rơi xuống, rốt cuộc cũng không nhìn được nữa. Nàng quay lưng đi, Dương Quỳnh chỉ thấy bả vai của nàng run run, có lẽ cũng khóc như mưa.
Hai người đều tự yên lặng rơi lệ, khóc thật lâu, cũng tự lau khô nước mắt. Tuy rằng Dương Quỳnh không muốn nói, nhưng lại sợ bỏ qua, sẽ hối hận cả đời, “Thiên Linh, ngươi... còn có tâm nguyện nào chưa xong không?”
Thiên Linh cười cười, “Ngươi tự chăm sóc tốt bản thân, đây là tâm nguyện duy nhất của ta.”
“Không cần ta chăm sóc muội muội của ngươi sao?”
Thiên Linh nghiêng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng không có bất kì mưu tính gì, mới nói: “Thanh Diệp, mặc dù ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết muội muội ta ở đâu. Chỉ mong sau khi ta chết, sẽ không người nào biết nàng là ai, cũng sẽ không còn ai dùng nàng làm điều kiện để uy hiếp người khác nữa.””Ngươi không lo lắng cho nàng sao?”
Thiên Linh lắc đầu, “Đường của ai người đó phải tự mình đi tiếp. Nàng là đứa trẻ ngoan, sẽ bình an.”
Dương Quỳnh nghe xong cũng chỉ có thể gật đầu. Có lẽ Thiên Linh đúng, bất luận kẻ nào cũng không biết muội muội nàng ở đâu, đây mới là cách an toàn nhất. Dương Quỳnh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Chủ tử sau lưng ngươi không phải biết muội muội ngươi ở đâu sao? Nếu nàng gây bất lợi cho muội muội của ngươi thì sao?”
Ánh mắt Thiên Linh xuất hiện sự âm tàn hiếm thấy, “Chuyện này ta cũng đã xử lí tốt rồi. Các nàng sẽ không làm hại muội muội của ta.”
Dương Quỳnh rất muốn biết Thiên Linh đã xử lí như thế nào, nhưng nàng cũng biết, lời này không thể hỏi.
Thiên Linh nói, “Quên nói cho ngươi biết, ta họ Chu, tên là Chu Nguyệt Hà.”
Dương Quỳnh trằn trọc trong lòng, cuối cùng cũng mở miệng, “Thiên Linh, có chuyện này ta muốn nói với ngươi. Đây là bí mật của ta, liên quan đến sinh tử.”
Thiên Linh nhìn nàng, rất khó hiểu.
“Ta tên Dương Quỳnh, không phải là người của thời đại này. Ta không biết sao ta lại đến được đây, biến thành Thanh Diệp.”
“Ý của ngươi là... ngươi vốn dĩ sống ở một nơi khác?” Thiên Linh có phần không thể lý giải được.
Dương Quỳnh nói, “Là một không gian khác.” Nghĩ một lúc, cảm thấy lời này vẫn rất khó hiểu, nàng lại giải thích nói, “Nói chung, trên đời này không có sự tồn tại của ta. Ta đến từ một thế giới khác.”
Thiên Linh cẩn thận lý giải, hỏi: “Thần tiên?”
Dương Quỳnh đỡ trán, “Không phải thần tiên, chỉ là phàm nhân. Phàm nhân giống như ngươi, nhưng lại không giống lắm. Trong thế giới kia của chúng ta, không có Hoàng thượng, không có Hoàng cung, cũng không có nương nương. Mọi người đều bình đẳng.”
Nghe Dương Quỳnh giải thích xong, Thiên Linh vẫn cái hiểu cái không. Nàng đọc sách có hạn, không thể giống như Khang phi rất nhanh đã có thể chấp nhận loại chuyện kì lạ này.
“Nương nương biết không?”
Dương Quỳnh gật đầu, “Ngươi là người thứ hai biết được.”
Thiên Linh nở nụ cười, “Có thể biết được bí mật của ngươi, xem ra ở trong lòng ngươi, ta cũng không giống như người ngoài. Thanh Diệp, không, Dương Quỳnh, bảo vệ tốt bí mật này, như ngươi nói, chuyện này liên quan đến sinh tử, một khi bị người khác biết, ngươi sẽ bị cho là yêu quái, sẽ bị giết chết.”
“Ta hiểu.”
Thời gian cả đêm dù sao cũng quá ngắn. Hôm đó ánh sáng hiện lên ở phía chân trời, tay Dương Quỳnh không tự chủ nắm chặt lại.
Thiên Linh đi tới gỡ nắm tay của nàng ra, bình tĩnh nói, “Đây là số mệnh của ta, chạy không thoát. Ngươi không cần phải cảm thấy khổ sở, cái chết đối với ta mà nói cũng không phải đau khổ. Ngươi chỉ cần nghĩ là ta được giải thoát rồi, nên mừng cho ta.”
Dương Quỳnh một tay ôm Thiên Linh vào lòng, run giọng nói, “Sao ta có thể vui vẻ được? Ngươi phải chết, sao ta có thể vui vẻ được? Là ta hại ngươi, nếu không phải vì ta, ngươi sẽ không cần nhận tội với nương nương, cũng sẽ không phải gánh tội thay cho ta!”Thiên Linh ở trong lòng Dương Quỳnh, liều mạng hấp thu sự ấm áp này. Nàng biết, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng. Hóa ra, cái ôm của nữ nhân cũng có thể khiến người ta an tâm đến thế.
“Chuyện nào cũng có hai mặt. Ngươi chỉ cần nhìn thấy mặt tốt một chút, thì sẽ không quá đau đớn.”
Dương Quỳnh đã không nói nên lời. Nàng tự nhận mình không phải là người yếu đuối. Nếu Thiên Linh cứu nàng, thích nàng, nàng sẽ không đến mức khó tự chủ như vậy. Nhưng trong mắt Thiên Linh, đong đầy đều là hình ảnh của nàng. Dáng vẻ không oán trách không hối hận, cả một đời người có thể gặp được mấy lần? Nữ tử như vậy, sao có thể khiến người ta không đau lòng đây?
Tuy rằng không nỡ, nhưng rốt cuộc Thiên Linh vẫn nhẫn tâm đẩy Dương Quỳnh ra, nàng nói: “Ta phải đi tắm rửa thay y phục. Miễn cho lúc Thánh chỉ đến, làm nương nương khó xử.” Nói xong, cũng không đợi Dương Quỳnh phản ứng, liền chạy ra ngoài cửa.
Thái giám truyền chỉ theo chân Khang phi trở về từ Cung Phượng Từ. Tiểu thái giám đằng sau bê một cái khay, dưới tấm khăn gấm màu vàng đó chính là ba thước lụa trắng.
Thiên Linh quỳ xuống nghe khẩu dụ của Hoàng thượng, sau đó nhận lấy ba thước lụa trắng. Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Khang phi lại quỳ xuống, “Nô tì đa tạ nương nương quan tâm đề bạt, càng tạ ơn nương nương cuối cùng cũng thành toàn. Nương nương, trong cung hung hiểm, người phải bảo trọng. Nô tì dập đầu từ biệt.” Nói xong, cung kính dập đầu lạy tạ Khang phi ba cái.
Khang phi nắm chặt khăn tay, đối với nha đầu này, nàng vẫn thương tiếc coi trọng, nếu không cũng sẽ không vì nàng là phá lệ nhiều lần.
Chẳng qua cung quy luật pháp, đều khó làm trái.
Khang phi gật gật đầu, “Ngươi là người thông minh. Bổn cung không cần phải căn dặn ngươi nhiều. Đi đi.”
“Vâng.” Thiên Linh quay đầu lại nhìn Nguyên Hương và Như Quyên ở trong chính điện, hai người cũng đều đỏ hết cả hốc mắt, “Thiên Linh đa tạ các ngươi ngày thường chiếu cố, mọi người tỷ muội một lòng, tụ tán cũng là chuyện thường, không tất phải đau lòng.”
Như Quyên lấy tay che miệng mình lại, ngăn không để mình khóc thành tiếng. Nguyên Hương ở bên cạnh vỗ nhè nhẹ lưng nàng, gật gật đầu với Thiên Linh, muốn nói cũng không nói ra được.
Dương Quỳnh không ở trong chính điện. Thiên Linh cầm lụa trắng trở về phòng của mình. Khi đi tới cửa thấy Dương Quỳnh đang ngồi ở hành lang gấp khúc. Dương Quỳnh nhìn thấy lụa trắng trong tay Thiên Linh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thiên Linh nói. “Đã trong dự liệu, làm sao ngươi còn như vậy?”
“Chỉ cần ngươi đồng ý, coi như liều mạng, ta cũng sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Thiên Linh nghe xong lắc đầu, “Ta đã rất có lỗi với nương nương, có lỗi với các ngươi, vạn lần không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Dương Quỳnh, người sống, không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Nếu hôm nay ta đồng ý, cho dù ta với ngươi có thể chạy thoát, thì ta còn là Thiên Linh mà ngươi vẫn coi trọng sao?”
Dương Quỳnh không nói thêm gì nữa. Nàng kéo tay Thiên Linh, nhỏ giọng nói, “Kiếp này là kiếp này. Chúng ta đã nói, kiếp sau suối vàng người lạ, gặp lại không quen. Ta nợ ngươi, rốt cuộc vẫn không cách nào trả được.”
Thiên Linh cảm giác ngón tay của Dương Quỳnh lạnh như băng, hoàn toàn không có nhiệt độ giống ngày thường, “Dương Quỳnh, những thứ ta thêu cho ngươi, không dùng được hay không dùng đến, ngươi cũng đừng vứt đi.” Dừng một chút, Thiên Linh thở dài, “Dương Quỳnh, bảo trọng!”
Thiên Linh bỏ Dương Quỳnh ở một bên, đẩy cửa bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Dương Quỳnh vẫn như cũ duy trì một tư thế, không hề nhúc nhích. Nàng nghe được tiếng Thiên Linh đẩy cửa bước vào, sau đó đóng cửa. Nàng nghe thấy tiếng ghế bị di chuyển, rồi tiếng ghế đổ xuống đất.
Hai hàng lệ mãnh liệt cuộn trào chảy xuống. Cảnh vật trước mắt hoàn toàn bị nước mắt che kín mơ hồ, nhìn không rõ. Dương Quỳnh lấy tay che miệng mình, dùng rất nhiều sức, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng chỉ có như vậy, nàng mới có thể ngăn mình không khóc thành tiếng.
Nàng nhớ lại Thiên Linh quan tâm, Thiên Linh dong dài, Thiên Linh khéo tay, Thiên Linh chăm sóc cho nàng... Từng kí ức như ùa về trong đầu, là dáng vẻ Thiên Linh ôn hòa thản nhiên, là dáng vẻ Thiên Linh đau lòng lo lắng, là dáng vẻ Thiên Linh ở dưới ngọn đèn thêu hoa thêu túi...
Thế gian này dù có muôn hoa khoe sắc, ta lại chỉ yêu độc mưa rơi suối gió.
Khi thái giám đến nghiệm thi thể, Dương Quỳnh vẫn đứng như vậy. Nàng cũng không biết mình đứng bao lâu, chỉ là nước mắt đã ướt đẫm cả vạt áo.
Thái giám nhìn nàng, thấy vẻ mặt của nàng thật sự dọa người, liền thấp giọng nói, “Nữ quan Thanh Diệp, xin người nén bi thương.”
Lúc này Dương Quỳnh mới lấy lại tinh thần, nàng lui về sau mấy bước, nhường đường. Thái giám ra lệnh cho thủ hạ là tiểu thái giám vào nghiệm xét. Tiểu thái giám đẩy cửa phòng ra, trên xà nhà là một dải lụa trắng buông xuống, Thiên Linh đã tắt thở.
Lời của tác giả: Kỳ thật nhân vật Thiên Linh này đã có từ khi bắt đầu viết đề cương, kết cục cũng đã sớm được suy nghĩ kĩ càng. Tác giả rất thích Thiên Linh, cho nên mới đặt ra kết cục như vậy. Bởi vì như vậy rất phù hợp với tính cách của Thiên Linh, cũng khiến cho Dương Quỳnh, cho mọi người đều sẽ nhớ kỹ nàng. Mặc dù đứt quãng nhưng tác giả cũng đã viết văn được rất nhiều năm, đối với khái niệm tình yêu cũng có nhiều thay đổi. Thay mặt nhân vật Thiên Linh, tác giả nghĩ rằng đời người cũng nên có một lần cam tâm tình nguyện trả giá, bất luận là đúng là sai. Tình yêu không nên rập theo một khuôn khổ, cũng không phải mỗi một lần trả giá hy sinh đều sẽ nhận được báo đáp. Tác giả yêu Thiên Linh, vì sự sáng suốt và lòng si tình của nàng. Đối với mỗi bước đi nàng đều rất tỉnh táo, cho nên đến cuối cùng cũng đều không oán trách không hối hận. Khác với một vài thiếu nữ suy nghĩ không chín chắn, tác giả cảm thấy thiếu nữ ngây thơ có thể khiến người ta che chở, nhưng Thiên Linh lại là một nữ tử đáng giá để người ta thương tiếc.
Lời của editor: Editor cũng không biết nói gì nhiều, chỉ cảm thấy rất tiếc, rất buồn cho Thiên Linh, lần đầu tiên đọc đến chương này cũng đã khóc như mưa đến ướt cả gối. Có lẽ Thiên Linh kết thúc như vậy cũng tốt, để Dương Quỳnh, để Khang phi, để độc giả vẫn luôn nhớ đến nàng cùng với cái hồn của truyện. Để đến khi mọi người nhắc tới, sẽ không chỉ nhớ đến Khang phi và Dương Quỳnh, mà cái tên Thiên Linh cũng sẽ luôn hiện hữu song hành. Mặc dù không phải nhân vật xuất hiện từ đầu đến cuối truyện nhưng Thiên Linh lại là người mang dấu ấn khá sâu đậm. Kiếp này có lẽ nàng khổ cực, bi thương, nhưng kiếp sau cũng coi như nàng đã được thỏa tâm nguyện của mình:)) Với những ai yêu thích, muốn gặp lại Thiên Linh, vậy mời mọi người đọc tiếp hiện đại văn:)) và tất nhiên những ai muốn gặp lại Khang phi và Dương Quỳnh thì cũng xin mời xuyên không đến năm =)))) (Sao nghe như mình đang PR truyện trá hình ấy:v)
Ps: chúc mọi người ngày mới tốt lành, và những bạn nào “nhỡ” sáng đọc chương ngược tâm này có tụt mood cả ngày thì cũng xin đừng trù ẻo editor, editor không cố ý đâu ạ:)) chỉ là chương này nó rơi đúng vào giờ này mà thôi:))))))