Hoa Âm các cùng Cung Lung Hoa cách nhau không xa, đi qua hai tòa cung điện là đến. Trên đường đi, Dương Quỳnh bí mật thăm dò xem Yên Xảo rốt cuộc đối với Trần Chiêu nghi hiểu rõ bao nhiêu, không nghĩ tới Yên Xảo lại là mật thám. Đừng nói Trần Chiêu nghi, mà tất cả các phi tần lớn nhỏ trong cung, đều chỉ là vấn đề nhỏ. Đúng là một nhân tài! Dương Quỳnh cảm thán. Chẳng trách Khang phi để Yên Xảo đi theo nàng, hóa ra là một nhân vật như vậy.
Ngược lại Yên Xảo miệng cũng không quá giữ kín, chính là người bát quái() một chút. Dương Quỳnh hỏi nàng có biết chỗ đó, nàng không nói quả thực khó chịu. Hơn nữa mấy ngày nay nàng cùng Dương Quỳnh thân quen, vì vậy có cái gì thì nói cái đó, tất cả đều ra miệng.
() Trong Kinh Dịch có câu:
“Vô Cực sinh Thái Cực
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi
Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng
Tứ Tượng sinh Bát Quái
Bát Quái sinh vô lượng.”
Vì thế trong xã hội, người ta bảo “tình huống bát quái”, “con người bát quái“... thì ý là” khó lường, không có lề lối, lung yung lộn xộn.
Mắt thấy Hoa Âm các ở phía trước, Dương Quỳnh cười nói: “Ta đối với mấy chuyện này cũng chưa quen, lát nữa đi vào nếu nói sai, ngươi có thể giúp ta một tay.”
Yên Xảo nói: “Xem ngươi nói, chúng ta đều là người của Cung Lung Hoa, nếu như ngươi phạm lỗi, thì ai cũng không có mặt mũi. Có điều, ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt Trần Chiêu nghi, còn không biết có thể ứng phó được hay không.”
Yên Xảo lo lắng chính là Dương Quỳnh lo lắng. Thân phận ở tại nơi này, coi như sau lưng có Khang phi chống đỡ, nhưng cuối cùng mình cũng chỉ là một nô tài. Có điều ngẫm lại, cũng không phải mình đến đập phá, lời hay nói tốt, phỏng chừng cũng không gây ra sóng gió gì.
Hai người đền mang tâm tình thấp thỏm đến cửa Hoa Âm các. Thông báo tính danh với tiểu thái giám, tiểu thái giám đi vào báo tin. Một lát sau liền chạy ra để cho hai người vào. Dương Quỳnh dẫn theo Yên Xảo một đường mắt nhìn thẳng tiến vào Hoa Âm các. Bước vào chính điện, Trần chiêu nghi đang ngồi trên giường nhỏ. Cung y màu xanh nhạt đặc biệt chói mắt, trên mặt trang điểm lớp son phấn mỏng, lộ vẻ vô cùng kiều diễm.
Dương Quỳnh cùng Yên Xảo không dám chậm trễ, vội vàng thi lễ, “Nô tỳ Cung Lung Hoa Thanh Diệp, Yên Xảo tham kiến Chiêu nghi nương nương.”
Ánh mắt Trần Chiêu nghi rơi xuống trên người Dương Quỳnh, con ngươi sáng lên, cười nói: “Mau đứng dậy.”
Dương Quỳnh cùng Yên Xảo đứng dậy. Dương Quỳnh rất muốn để cho Yên Xảo nói chuyện, nhưng tính theo cấp bậc, thì mình cao hơn nàng, đành phải mở miệng, “Chiêu nghi nương nương, nghe nói Trì ma ma thân thể không khỏe, chúng nô tỳ phụng mệnh Khang phi nương nương trước tới thăm.”
Trần Chiêu nghi cười nói: “Vẫn là Khang phi tỷ tỷ trọng tình trọng nghĩa, một nô tài cũng để trong lòng. Ta cũng không phải người vô tình, Trì ma ma đánh vỡ một bình hoa Thanh Ngọc, giá trị không ít, ta nể tình nàng là ma ma giáo dưỡng bổn cung cùng Khang phi tỷ tỷ, lưu lại chút tình cảm, chỉ phạt nàng quỳ hai canh giờ. Ai biết nàng lớn tuổi, thân thể không chịu nổi, liền ngã bệnh, thật sự là... Ai~! Người không biết còn tưởng ta không thương cảm hạ nhân nô tài!”
Dương Quỳnh lúc này thầm nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy Trì ma ma, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Khang phi giao phó trở về. Đối với Trần Chiêu nghi nói chuyện một chút hứng thú cũng không có, vì vậy cung kính nói: “Chiêu nghi nương nương nhân hậu, chúng nô tài tự nhiên biết rõ. Khang phi nương nương mệnh nô tỳ sang đây nhìn xem, cũng là ghi nhớ phân tình cảm ban đầu.”
“Thôi thôi. Nếu Khang phi tỷ tỷ phái các ngươi tới thăm, đó cũng là để cho nàng một phần thể diện. Thu Hà, đưa các nàng đi xem Trì ma ma.” Trần Chiêu nghi vung tay áo nói.
Một cung nữ mặc quần áo màu lục từ phía sau Trần Chiêu nghi đi tới nói: “Hai vị cô nương mời theo ta.”
Dương Quỳnh cùng Yên Xảo hành lễ với Trần Chiêu nghi, sau đó đi theo Thu Hà rời khỏi chính điện.
Thu Hà mang các nàng đến một nhà trệt nhỏ bên cạnh một tòa Thiên Điện phía sau Hoa Âm các. Dương Quỳnh nhìn thấy một loạt nhà thấp bé như vậy thì chau mày. Thu Hà chú ý tới vẻ mặt của Dương Quỳnh nói khẽ, “Nơi này là cho những lão bà chạy việc ở. Chúng ta Hoa Âm các nhỏ, không sánh được với Cung Lung Hoa của Khang phi nương nương, các phòng tiêu chuẩn trong cung đã ở hết, cũng chỉ có thể ủy khuất nhóm lão bà ở chỗ này.” Nói xong, nàng đẩy cửa ra, trước tiên đi vào.
Dương Quỳnh cùng Yên Xảo liếc nhau một cái, đi theo. Trong phòng cũng khá tốt, không khí không bị đè nén, nhìn ra được là có người thường xuyên mở cửa thông gió. Thu Hà đưa các nàng vào một gian phòng, ánh sáng xuyên qua cái cửa sổ nhỏ chiếu vào, có thể thấy một lão phụ nhân nằm trên giường.
“Đây là Trì ma ma.” Thu Hà chỉ vào lão phu nhân trên giường, “Hôm qua nương nương phạt nàng, quỳ không bao lâu liền té xỉu, đến bây giờ cũng không tỉnh lại.”
“Mời đại phu đến xem sao?” Dương Quỳnh không suy nghĩ nhiều trực tiếp hỏi ra miệng.
Thu Hà kinh ngạc nhìn nàng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Thanh Diệp, ngươi nói cái gì?”
“Không mời đại phu đến xem sao?” Dương Quỳnh còn muốn tiếp tục nói, Yên Xảo đứng sau lưng ho nhẹ một tiếng. Dương Quỳnh trong lòng cả kinh, lập tức ngậm miệng.
Thu Hà rốt cuộc nghe rõ nàng nói, như trước kinh ngạc nhìn nàng, “Thanh Diệp, ngươi không biết sao? Nô tài chúng ta nếu bị bệnh cũng không có tư cách mời thái ý.”
Dương Quỳnh lúng túng, đây là quy củ gì?
Yên Xảo nhìn Dương Quỳnh cần giúp, vội vàng nói: “Thanh Diệp cũng là nhất thời số ruột, nên quên quy củ trong cung, Thu Hà tỷ tỷ chớ để trong lòng.”
Thu Hà nhìn chằm chằm Dương Quỳnh một lúc, không nói thêm gì nữa. Yên Xảo hướng Dương Quỳnh liếc mắt ra hiệu một cái, Dương Quỳnh không nói thêm gì, chỉ khom người cúi xuống cẩn thẩn quan sát Trì ma ma.
Trì ma ma khoảng bốn mươi lăm tuổi, khóe mắt có nếp nhăn thật sâu, làn da cũng có dấu vết dãi dầu sương gió. Hẳn là nàng ăn rất nhiều khổ. Dương Quỳnh tự mình kết luận. Thế nhưng Trì ma ma bất tỉnh nhân sự, nàng cũng không có biện pháp hiểu rõ tình huống. Lúc đang sốt ruột, đột nhiên nghe được tiếng động rất nhỏ, là âm thanh mái ngói chuyển động trên nóc nhà. Nàng nhìn thoáng qua Thu Hà cùng Yên Xảo, thấy hai người cũng không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm. Nàng thế nào lại quên, nơi này còn có một Mặc Diệp.
Dương Quỳnh hướng Yên Xảo đưa mắt liếc ý một cái. Yên Xảo ngược lại thật sự lanh lợi, ở một bên vừa nói vừa lôi kéo Thu Hà ra ngoài, nói không khí trong phòng không tốt, muốn ra ngoài hít thở. Hai người bọn họ vừa mới ra cửa, Mặc Diệp liền từ cửa sổ nhỏ trong phòng nhảy vào.
“Tình huống rốt cuộc là như thế nào?” Dương Quỳnh luôn thích bụng dạ thẳng thắn, hiện giờ thời gian cấp bách, miễn ôn chuyện.
Mặc Diệp nói: “Ta tìm thấy dưới gối Trì ma ma một tờ giấy, viết nàng trúng độc, nhìn bút tích hẳn là của nàng.”
“Ý ngươi là nàng biết mình trúng độc? Vậy tại sao không cầu cứu?” Dương Quỳnh vừa hỏi ra miệng, đã thấy Mặc Diệp vẻ mặt xem thường nhìn nàng. Nàng xấu hổ khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Được rồi, ta hỏi một lần nữa, đã có người muốn hại nàng, tại sao nàng không cầu cứu nương nương, hoặc cầu cứu ngươi?”
“Ta là người nương nương bố trí. Căn bản Trì ma ma cũng không biết rõ lập trường của ta. Về phần cầu cứu nương nương, đó cũng không phải chuyện dễ dàng.” Mặc Diệp suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Có lẽ lần này té xỉu, chính là muốn cầu cứu nương nương.”
Dương Quỳnh gật gật đầu, đồng ý với nhận định của Mặc Diệp, “Bất kể thế nào, trước tiên cứu người hãy nói.”
Mặc Diệp tán thành, “Trong cung quy định, cung nữ thái giám nếu không phải bệnh nặng không được mới thái ý. Nếu như muốn cứu Trì ma ma, cũng chỉ có thể dựa vào nương nương.”
Dương Quỳnh nhìn gương mặt Trì ma ma, nói: “Ta biết rõ, còn có chuyện gì sao?”
“Hôm nay Mai Tu viện đến trả khúc phổ, hai người tán gẫu rất lâu.” Mặc Diệp nói xong, cũng không chào hỏi, trực tiếp nhảy cửa sổ ra ngoài.
Dương Quỳnh lắc đầu, thầm than làm mật thám cũng không phải dễ.
Nàng cũng không có vội trở về báo cáo, mà kiểm tra toàn thân Trì ma ma một lượt, nhất là y phục của nàng, một tấc một tấc nàng đều sờ qua, ngược lại thật sự có phát hiện. Áo chỗ bả vai của Trì ma ma có hai lớp. Dương Quỳnh nắn nắn kỹ càng, xác định bên trong có đồ vật. Nàng thoáng nhìn tiểu khay đan ở đầu giường có cái kéo, liền cầm lên cẩn thận từng li từng tí rạch một đường chỗ áo nơi bả vai, bên trong quả nhiên có một mảnh giấy nhỏ. Dương Quỳnh không lo lắng xem, trực tiếp nhét vào trong lồng ngực, sửa soạng lại quần áo cho Trì ma ma, ít nhất ở bên ngoài không nhìn ra sơ hở gì, lúc này mới ra cửa, cùng Yên Xảo tụ họp, cáo từ rời đi.
Thu Hà tiến các nàng ra Hoa Âm các, lúc này mởi trở lại chỗ Trì ma ma, đưa tay nhéo nhéo vai phải của nàng, khóe miệng lộ ra ý cười.
Dương Quỳnh cùng Yên Xảo trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh lập tức đến báo cáo hết thảy cho Khang phi, sau đó giao ra mảnh giấy lấy được từ trong y phục của Trì ma ma.
Khang phi tiếp nhận mảnh giấy nhìn thoáng qua, ngẩng đầu hỏi: “Mảnh giấy này ngươi có xem qua sao?”
Dương Quỳnh lắc đầu, nói: “Thời gian khẩn cấp, nô tỳ không nhìn.”
Khang phi đưa tờ giấy cho nàng, “Xem đi.”
Dương Quỳnh nhận lấy, thấy trên mặt viết bốn chữ “Chiêu nghi hại ta.” Dương Quỳnh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Khang phi cười như không cười.
“Ngươi nghĩ chuyện này thế nào?” Khang phi hỏi.
Dương Quỳnh suy nghĩ một chút, mới đáp: “Thưa nương nương, theo như nô tài thấy, sự tình rất rõ ràng. Trì ma ma phát hiện mình trúng độc, cũng biết là do Trần Chiêu nghi gây nên, lại cố tình đánh vỡ bình hoa, làm mọi người chú ý, lúc này té xỉu, tự nhiên là làm người kinh động, sau đó nương nương ra tay cứu nàng một mạng.”
Khang phi nghe xong từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi: “Vậy động cơ là gì? Tại sao Trần Chiêu nghi phải làm như vậy?”
Dương Quỳnh trong lòng nói thầm: Làm sao ta biết? Giữa các ngươi nợ cũ năm xưa cũng không nói cho ta. Ngoài miệng lại nói, “Có lẽ là Trần Chiêu nghi nhắm vào người?”
“Tại sao phải hướng về phía bổn cung? Tuy rằng bổn cung phục sủng, cũng không ngăn cản con đường của nàng. Nếu lui một bước, coi như nàng có thể lật đổ bổn cung, cũng chưa chắc được lợi.” Khang phi nói qua, hai mắt phượng nhìn về phía Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nội tâm căng thẳng, ánh mắt này quá mị lực chúng sinh, làm người không thể không động tâm.
Khang phi thấy Dương Quỳnh hai mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi âm thầm tức giận. Một tiểu cung nữ sao có thể dám nhìn thẳng chủ tử? Lời trách cứ muốn ra khỏi miệng, nhưng ngẫm lại, khó được lúc hai người tự nhiên nói chuyện như vậy, cho nên buông tha nàng lần này.
“Ngươi còn chưa trả lời bổn cung?” Khang phi có vẻ hơi bất mãn nói.
Dương Quỳnh lúc này mới hoàn hồn, vội vã cúi đầu. Trong lòng có hơi mất bình tĩnh, nhưng mà chủ tử hỏi vẫn phải đáp, “Thưa nương nương, nô tỳ ngu muội, tìm không ra điểm mấu chốt trong đó.”
Khang phi bật cười, nàng đúng là người thành thực, đoán không được thật thà nói.
Ngay lúc Dương Quỳnh cho rằng Khang phi sẽ hảo tâm giải thích hộ nàng, thì Khang phi lại dặn dò nàng về nghỉ ngơi, nơi đây không cần nàng hầu hạ. Dương Quỳnh có chút buồn bực, đối phương ném cho mình một câu đố lại sống chết không cho mình đáp án, đây là chuyện gì?