Khang phi chậm rãi đi vào chính điện. Cung y màu xanh nhạt làm cho mùa đông lạnh giá này thêm một dải màu sáng. Búi tóc Phi Tiên tinh xảo, trâm Châu Hoa cài nghiêng, bộ diêu () Bát Bảo rườm rà nhưng không loạn, hình dáng thổ châu Đan Phượng làm Khang phi lộ ra ung dung quý phái, dáng vẻ đoan trang.
() Bộ diêu: Một đồ trang sức của nữ tử cổ đại, được làm bằng vàng, bạc, mã não, khi bước đi sẽ đung đưa, lay động.
Liễu Thục phi nhìn thấy Khang phi tiến vào, vội vàng đứng dậy, cười nói: “Muội muội vì công sự tới đây, quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi rồi.”
Khang phi cùng nàng từng người thi lễ xong, ngồi xuống, lúc này mới nói: “Thục phi muội muội nói gì vậy, ngươi phụng chỉ mà đến. Bổn cung nào dám nghỉ ngơi?”
Liễu Thục phi đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Khang phi, cười nói: “Tỷ tỷ nói đúng. Muội muội phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, tra rõ chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai. Nếu có chỗ nào đắc tội, còn mong tỷ tỷ thứ lỗi.”
Khang phi che miệng cười khẽ, thoáng cái e thẹn, “Muội muội nói giống như là bổn cung hại Hoắc Tiệp dư sảy thai vậy. Tội danh lớn như vậy, bổn cung không dám nhận.”
Liễu Thục phi nói: “Tỷ tỷ nói rất đúng. Sự tình trọng đại, muội muội không thể không theo lẽ công bằng chấp pháp, dẫn người lục soát cung.”
Khang phi che giấu dáng tươi cười nói: “Nếu như muội muội phụng chỉ, bổn cung đương nhiên không dám ngăn trở. Như vậy xin mời muội muội mang Thánh chỉ ra.”
Liễu Thục phi sửng sốt, nói: “Khang phi tỷ tỷ, muội muội là phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, không phải Thánh chỉ của Hoàng thượng.”
Khang phi bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra là ý chỉ của Hoàng hậu, là tỷ tỷ nghĩ sai rồi. Vậy xin mời muội muội mang ý chỉ của Hoàng hậu nương nương ra đây.”
Liễu Thục phi đương nhiên hiểu được là Khang phi đang cố ý gây khó dễ, “Khang phi tỷ tỷ, bổn cung phụng khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, ngày đó ngươi cũng có mặt, sao có thể giả bộ hồ đồ được?”
Khang phi con ngươi lóe sáng, thở dài nói: “Bổn cung quả thật hồ đồ. Không biết khi nào thì Hoàng hậu nương nương chấp thuận cho muội muội điều tra Cung Lung Hoa?”
Liễu Thục phi hùng hồn nói: “Hoàng hậu nương nương mệnh ta tra rõ việc này, tự nhiên là có thể tùy ý điều tra Hậu cung. Nếu không làm sao tra rõ?”
“Làm sao tra rõ là chuyện của ngươi. Tỷ tỷ ta lắm miệng hỏi một câu, vậy trước tiên muội muội có điều tra Cung Phượng Từ hay không?” Khang phi mỉm cười, cười đến không có hảo ý.
Dương Quỳnh ở phía sau Khang phi nhìn thấy nụ cười này, liền cảm thấy đây là một thợ săn vĩ đại đang nhìn con mồi của mình từng bước từng bước đến gần cái bẫy, cảm giác lập tức sẽ rơi vào.
“Ngươi...” Liễu Thục phi không nhịn được muốn phát cáu. Cung nữ Phong Nhi ở bên cạnh kéo tay áo của nàng. Liễu Thục phi ý thức được chính mình xúc động, liền khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, “Tỷ tỷ thật sự là nói đùa rồi. Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, làm sao có thể là kẻ chủ mưu chuyện này được?”
Khang phi nghe xong nghiêm mặt nói: “Nói như vậy, Thục phi muội muội đến lục soát Cung Lung Hoa của bổn cung là hoài nghi bổn cung là chủ mưu sao?”
Liễu Thục phi đột nhiên phát hiện mình đã rơi vào bẫy của Khang phi. Hiện tại lời này phải trả lời thế nào? Nếu nói đúng, nhất định sẽ bị Khang phi cắn ngược lại, tố cáo mình vu hãm người vô tội. Nếu nói không, vậy chính mình liền không còn lý do để lục soát Cung Lung Hoa. Khang phi này, quả nhiên không phải là kẻ tầm thường.
Trên mặt Liễu Thục phi nở nụ cười có phần mất tự nhiên, “Tỷ tỷ lại nói đùa. Muội muội chỉ là tuân theo quy tắc mà điều tra. Tỷ tỷ có phải chủ mưu hay không? Thì lục soát cung xong, mọi người đều rõ ràng, càng có thể duy trì sự trong sạch của tỷ tỷ.”
Khang phi cười lạnh nói: “Lời này của muội muội bổn cung nghe không hiểu. Vì sao nhất định phải lục soát cung mới có thể duy trì sự trong sạch của bổn cung? Bổn cung luôn luôn trong sạch, chỉ sợ là có vài người ăn không nói có, tùy ý bịa đặt, mới làm cho trong cung này người người cảm thấy bất an.”
Những lời này không chút lưu tình, làm Liễu Thục phi sững sờ tại chỗ, bẽ mặt, túng quẫn. Khang phi tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: “Nếu là lục soát cung, bổn cung cũng sẽ phối hợp. Có điều từ xưa tới nay, lớn nhỏ có thứ tự, trên dưới có khác biệt. Nếu muội muội muốn lục soát, vậy xin mời bắt đầu từ chỗ của Hoàng hậu nương nương. Bổn cung luôn coi Hoàng hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, muội muội chỉ cần lục soát Cung Phượng Từ của Hoàng hậu nương nương xong, thì Cung Lung Hoa của bổn cung tùy muội muội lục soát mấy lần cũng được. Thục phi muội muội, ngươi cảm thấy như vậy có được không?”
Thục phi đã tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, một câu đều không nói nên lời.
“Xem ra muội muội còn không hiểu rõ, vậy trở về ngẫm lại đi. Dù sao Cung Lung Hoa này cũng sẽ không chạy mất, muội muội còn sợ không có cơ hội lục soát sao?” Trên gương mặt tuyệt mỹ của Khang phi mang theo nụ cười trào phúng.
Cuối cùng Thục phi gần như bị Phong Nhi lôi kéo ra khỏi Cung Lung Hoa. Khang phi ngồi ở trong chính điện, mí mắt cũng chưa nâng. Như Quyên ở một bên khen, “Nương nương thật lợi hại!”
Khang phi liếc mắt nhìn Nguyên Hương một cái, “Nếu như các ngươi đắc lực hơn một ít, thì cũng không cần bổn cung tự mình lý luận cùng nàng.”
Nguyên Hương nghe xong liền biết Khang phi là đang nói nàng không cách nào ứng phó Thục phi, lập tức đỏ mặt, hổ thẹn cúi đầu, “Nô tỳ vô năng, thỉnh nương nương trách phạt.”
Khang phi nói: “Bổn cung nhiều lời cũng vô ích, ngươi là cung nữ quản sự, chính mình nên ngẫm lại phải làm thế nào đi.”
Nguyên Hương nói, “Vâng. Tạ nương nương dạy bảo.”
Khang phi nghe xong gật gật đầu, lúc này mới đứng dậy để Như Quyên dìu nàng về tẩm điện.
“Như Quyên, đi gọi Yên Xảo lại đây.” Khang phi phân phó nói.
Như Quyên đáp xong liền rời đi. Khang phi đưa tay gỡ bộ diêu Bát Bảo trên đầu xuống, “Thứ này tốt thì tốt thật, nhưng là quá nặng. Nếu không phải vì muốn áp đảo tinh thần Thục phi, thì bổn cung chắc chắc sẽ không đeo nó.” Khang phi lẩm bẩm.
“Nương nương trời sinh đoan trang, căn bản không cần những thứ trang điểm đó.” Dương Quỳnh đứng phía sau Khang phi, xuyên qua gương đồng trên bàn trang điểm, nhìn gương mặt Khang phi.
Khang phi không nhịn được lại đỏ mặt, “Tại sao từ trước đến giờ bổn cung không phát hiện ra ngươi lại miệng lưỡi trơn tru như vậy?”
Đó là bởi vì không có cơ hội phát huy. Dương Quỳnh trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lời ta nói đều là sự thật. Ở trong lòng ta, lúc nương nương đẹp nhất ngược lại là lúc gặp nạn, thân mặc y phục màu trắng, không trang điểm.” Đó là quanh cảnh đẹp nhất trong trí nhớ của Dương Quỳnh.
Khang phi cúi thấp đầu không nói lời nào. Dương Quỳnh cảm thấy lúc này Khang phi vô cùng dễ dàng làm cho người ta sinh ra ảo giác, cho rằng nàng là một nữ tử nhu nhược như nước. Thế nhưng vừa rồi khi nàng giăng bẫy để Liễu Thục phi nhảy vào, thì lại tung bay sinh động như vậy. Hoàng cung này quá trói buộc người, đem một linh hồn sinh động phá hủy từng chút từng chút một, rồi cuối cùng biến thành một cái xác chết lặng không hồn. Đây là bi ai của Khang phi, cũng là bi ai của toàn bộ nữ tử thời đại này. Dương Quỳnh biết mình không cứu được người nào, ngay cả Khang phi các nàng cũng không cứu được, chỉ có thể nhìn nàng từng năm từng năm trôi qua, chết già trong thâm cung.
Nghĩ đến đây Dương Quỳnh sợ run cả người, giai nhân trước mắt, mi mục như họa, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ to gan: Mang nàng rời đi. Mang nàng đi khỏi Hoàng cung này.
“Ngươi làm sao vậy?” Khang phi cảm thấy tinh thần Dương Quỳnh có chút sáng ngời, quay đầu lại hỏi.
Dương Quỳnh lắc đầu, “Đang nhớ lại cảnh vừa rồi nương nương chọc giận Thục phi nương nương rời đi.”
Khang phi cười nói: “Bổn cung cũng chỉ là tùy việc mà xét, cũng không cố ý chọc giận nàng.”
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Bị ngươi kẹp gậy đeo thương mắng cho một trận như vậy, không đi mới là lạ. “Nương nương, người không sợ Thục phi nương nương đi cáo trạng với Hoàng hậu nương nương hay sao?”
“Nếu bổn cung sợ, thì cũng sẽ không cùng Thục phi đối chọi gay gắt như vậy.” Khang phi đứng dậy, trở lại trên giường ngồi xuống, “Thục phi bàn cờ này, cũng sắp kết thúc rồi.”
Lại nói Liễu Thục phi sau khi trở lại Cung Ngọc Thần vừa vào cửa liền đập vỡ một cái bình hoa, làm cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Nương nương không nên tức giận. Vốn dĩ chúng ta muốn đi lục soát cung, lần này lục soát không thành, còn có lần sau.” Phong Nhi khuyên nhủ.
“Những thứ này của bổn cung, có cái nào không phải tốt nhất? Thế nhưng đi Cung Lung Hoa, bổn cung mới phát hiện, những thứ này vậy mà không thể so sánh với nơi đó! Dựa vào cái gì? Nàng, Thẩm Thu Hoa dựa vào cái gì? Bổn cung trẻ tuổi hơn nàng, tâm kế hơn nàng, được sủng ái hơn nàng, nhưng vẫn không sánh bằng nàng. Lúc trước tỷ tỷ không sánh bằng nàng, hiện giờ bổn cung cũng không sánh bằng nàng, ngươi nói có phải là nàng có yêu pháp mê hoặc tâm Hoàng thượng hay không?” Liễu Thục phi có chút cuồng loạn.
Phong Nhi nói: “Nương nương cần gì phải quan tâm những thứ đó? Hiện giờ Hoàng thượng sủng ái người, các nhóm chủ tử của cung nào có người nào mà không ao ước? Chỗ Khang phi nương nương có thứ đồ gì đó thì cũng chỉ là vài năm tích góp từng tí một. Mà gần nhất trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian Hoàng thượng đều ngủ ở chỗ chúng ta, sủng ái Khang phi nương nương đã không bằng lúc trước. Điệu bộ hôm nay, bất quá cũng chỉ là muốn phô trương thanh thế mà thôi. Nếu nương nương người thật sự tức giận, thì ngược lại là không đáng. Những đồ vật đó, bằng địa vị hiện tại của nương nương trong lòng Hoàng thượng, sớm muộn gì còn không phải của người.”
Mấy lời này của Phong Nhi làm Liễu Thục phi thoải mái một chút. Nghĩ lại cũng có đạo lý. Chính mình dù sao cũng còn trẻ, lại đang được sủng ái. Khang phi đã từng phải lãnh cung. Hoàng thượng là người hoài cựu, chẳng qua cũng chỉ là nhớ tới tình cảm nhiều năm, mới đối xử trọng hậu như vậy với nàng. Nhưng nhớ tới hôm nay bị Khang phi nói mấy câu nghẹn đến á khẩu không trả lời được thì nàng vẫn cảm thấy căm phẫn tức giận. Thẩm Thu Hoa, chúng ta chờ xem!
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu đang vẽ một bức tranh hoa Mẫu Đơn. Thải Quyên đem chi tiết mọi chuyện xảy ra ở Cung Lung Hoa bẩm báo lại. Hoàng hậu nghe xong thở dài, “Thục phi là người không ngồi được trên bàn tiệc, là bổn cung coi trọng nàng rồi.”
Thải Quyên nhìn thoáng qua Thải Lăng ở bên cạnh, sau đó dùng ánh mắt ý bảo mình không rõ ý tứ của nương nương, “Nương nương không định thay Thục phi nương nương phân xử sao?” Thải Quyên hỏi.
“Phân xử?” Hoàng hậu cười nhạo, “Phân xử thế nào? Thục phi làm mọi thứ đều không có đạo lý. Coi như bổn cung muốn giúp nàng cũng không giúp được. Khang phi kia, thì một tiểu nha đầu như nàng có thể đấu được hay sao? Bổn cung cùng Khang phi chung sống tám năm, còn không thăm dò rõ ràng thói quen của nàng, huống chi là Thục phi?” Hoàng hậu phác thảo một số nét, sau đó đổi một chiếc bút nhỏ hơn tiếp tục vẽ tranh. “Bổn cung giúp nàng, là vì không muốn Khang phi một người độc đại. Hiện giờ Khang phi thông minh tránh mũi nhọn, thì sao có thể để bổn cung đối với nàng yên tâm đây?”
“Vậy... Nếu Thục phi nương nương cáo trạng với người thì sao?” Thải Quyên cảm thấy với tác phong làm việc của Thục phi, thì khả năng này rất lớn.
Hoàng hậu nói: “Bổn cung muốn Thục phi tra rõ việc này, chẳng qua cũng chỉ là làm cho mọi người xem. Hôm nay nàng khiến Hậu cung tối tăm rối loạn, còn ỷ vào ý chỉ của bổn cung đi lục soát kiểm tra Hậu cung, quả thực buồn cười. Trước sinh nhật của bổn cung, không được gây trở ngại. Nếu nàng thông mình, thì nên thành thật chờ mệnh lệnh của bổn cung. Nếu là không đủ thông mình, bổn cung cũng không cho nàng nhìn sắc mặt tốt.” Hoàng hậu cuối cùng cũng vẽ xong, một bức hoa Mẫu Đơn hoàn thành. Bên trong vẽ một đóa Mẫu Đơn khổng lồ đang nở rộ tươi đẹp, làm nổi bật cả những đóa hoa ảm đạm không ánh sáng khác.
“Nương nương anh minh.”