Dương Quỳnh trầm ngâm một lúc, hỏi: “Yên Xảo, chuyện liên quan tới Hoắc Tiệp dư, ngươi còn biết gì không?”
“Hoắc Tiệp dư là nữ nhi duy nhất của Công bộ Thị Lang tiền nhiệm Hoắc đại nhân. Hai năm trước, Hoắc đại nhân bất chấp mưa gió đi tuần tra đê Hoàng Hà, kết quả gặp phải đê vỡ, Hoắc đại nhân không may bị nước sông cuốn đi, hai ngày sau mới tìm được thi thể. Vợ chồng Hoắc đại nhân phu thê tình thâm, Hoắc phu nhân nghe tin dữ không chịu đựng được, cũng liền treo cổ tự vẫn. Gần như trong vòng một đêm, Hoắc tiệp dư biến thành nữ cô nhi không nơi nương tựa. Khi đó nàng vẫn chỉ là một Mỹ nhân, phải chịu đựng các chủ tử khác ức hiếp.” Yên Xảo nói tới đây, ba người đều thở dài một hơi. Thiên Linh biết rõ vị Hoắc Tiệp dư này, tiếp lời nói: “Nghe nói khoảng thời gian đó tinh thần của Hoắc Tiệp dư vô cùng sa sút, bị những người khác ức hiếp cũng không thèm để ý, gần như trở thành người đần độn.”
Dương Quỳnh nói: “Vậy về sau làm thế nào mà nàng khôi phục lại được?”
Thiên Linh cùng Yên Xảo đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu. Yên Xảo nói: “Cái này chúng ta không biết. Chỉ nhớ rõ đột nhiên có một ngày, Hoắc Tiệp dư liền khôi phục lại bình thường, tự mình trang hoàng lại bản thân. Có một lần Hoàng thượng đi dạo Ngự Hoa Viên, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hoắc Tiệp dư, Long Tâm vô cùng vui vẻ, đặc biệt sủng ái Hoắc Tiệp dư một hồi.”
Thiên Linh cũng nói: “Đúng vậy, ta cũng nghe nói. Hoắc Tiệp dư được sủng, những người khác cũng không dám ức hiếp nàng, về sau nàng cũng sống dễ chịu hơn.”
Nghe Thiên Linh cùng Yên Xảo kể lại, trong lòng Dương Quỳnh cơ bản đã có khái niệm. Nhà Hoắc Tiệp dư phát sinh biến cố lớn như vậy, ở trong cung nàng bị lăng nhục cũng là chuyện có thể lý giải. Dù sao Hoàng cung này cũng không phải nơi tốt đẹp gì. Nâng cao giẫm thấp là chuyện thường thấy nhất. Các phi tần không chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng, lại không có gia tộc chống đỡ, thì cuộc sống ngay cả nô tài cũng không bằng. Khi nàng cùng Khang phi bị vây ở Lâm Phương Các, người gác cổng đối với các nàng coi như khách khí. Thế nhưng đưa đồ trợ cấp cũng là thiếu cân thiếu lạng, liên tục gây khó dễ. Phải biết rằng, cho dù Khang phi bị thất sủng, nhưng vẫn còn phong hào, hơn nữa Thẩm gia vẫn là Giang Nam vọng tộc, ở triều đình hay dân gian đều có lực ảnh hưởng cực lớn. Những thứ này Hoắc Tiệp dư đều không có, cho nên cảnh ngộ của Hoắc Tiệp dư ngày đó là có thể tưởng tượng được.
Như vậy, nàng làm thế nào mà có thể nghĩ thông suốt? Theo lời Yên Xảo nói thì là tới Ngự Hoa Viên vô tình gặp được Hoàng thượng, nhưng đoạn này thật sự là quá xưa cũ rồi. Cũ đến nỗi Dương Quỳnh không cần nghĩ cũng biết là có người cố ý sắp xếp. Hiển nhiên, Hoắc Tiệp dư được người kia trợ giúp mới có thể cá muối vươn mình (), giành được Thánh sủng.
() Cá muối vươn mình (Hàm ngư phiên thân): Cá đã chết được ướp muối gọi là cá muối, ý chỉ sự hồi sinh, trỗi dậy, cải thiện thay đổi một cách bất ngờ. Nói cá chết không lịch sự nên người ta đổi thành cá muối. (mang màu sắc xấu, nghĩa mỉa mai).
Ban đêm, Dương Quỳnh nằm trên giường chập chạm không ngủ được. Lúc thì nghĩ chuyện cung nữ đối thực có thể mang đến cho nàng cùng Khang phi một tia sáng rạng đông hay không, lúc lại nghĩ rốt cuộc là Hoắc Tiệp dư có liên hệ với người nào. Xoay trái lại xoay phải, đang nằm, nàng đột nhiên trở mình từ trên giường ngồi dậy. Tối nay Hoàng thượng ngủ lại Cung Lung Hoa, nhất định Âu Dương Đình cũng tới.
Dương Quỳnh vội vàng mặc quần áo ra cửa, bước nhanh tới hậu viện của Cung Lung Hoa. Còn chưa kịp đứng vững, đã thấy bóng đen lóe lên trước mắt, Âu Dương Đình đã đứng ở trước mặt nàng.
Lần này Dương Quỳnh ngược lại không sợ hãi, chỉ có chút ngượng ngùng, “Ta... trong lòng suy nghĩ chuyện khác, chậm trễ rồi.”
Âu Dương Đình cũng không nói chuyện, khoát tay, đưa cho Dương Quỳnh một bao vải dài và hẹp.
Dương Quỳnh theo bản năng nhận lấy. Vừa chạm tay vào, nàng liền biết rõ, cái này nhất định là một binh khí. Trước tiên ước lượng trọng lượng, không phải rất nặng, nhưng cũng không nhẹ, nhưng nàng dùng thì vẫn có chút nặng. Nàng cởi dây buộc, tấm vải bọc rơi xuống, lộ ra binh khí bên trong. Vỏ kiếm bằng da cá đen tuyền, không một chút trang trí. Ngón tay Dương Quỳnh nhẹ nhàng lướt qua vỏ kiếm, xúc cảm cổ sơ nơi đầu ngón tay làm nàng có chút hưng phấn. Ngón tay chạm tới lò xo, nhẹ nhàng ấn một cái, binh khí trong nháy mắt ra khỏi vỏ. Trong đêm đen lóe lên một đường chớp sáng.
“Kiếm tốt!” Coi như Dương Quỳnh không phải người trong nghề cũng nhìn ra được đây không phải phàm vật. Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, phát hiện thanh kiếm này vậy mà chỉ khoảng ba thước ( thước = / mét). Ánh sáng óng ánh như hồ nước mùa thu làm cho Dương Quỳnh yêu thích không buông tay.
“Đây là Kiếm Ánh Nguyệt, Thượng cổ Thần binh, luôn ở trong đại nội Hoàng cung, rất ít người có thể nhìn thấy nó, chứ đừng nói là tự mình sử dụng.” Kỳ thật giọng nói của Âu Dương Đình rất êm tai.
“Nếu là thần binh lợi hại như vậy, tại sao ngươi lại đưa cho ta?” Dương Quỳnh biết rõ, với võ công bây giờ của nàng thì vẫn chưa dùng được binh khí này.
Âu Dương Đình không để ý tới vấn đề của nàng, tiếp tục nói: “Thanh kiếm này dài hai thước bảy tấc, rộng bốn tấc ba phân. Người bình thường mặc dù biết kiếm này rất tốt, nhưng lại bởi vì kiếm quá ngắn và hẹp, rất khó sử dụng. Ta xem võ công của ngươi, tuy rằng có một vài phương pháp của kiếm pháp Huyền Tông, nhưng lại không phải nền móng cơ bản của ngươi. Mấy lần ngươi cùng ta giao thủ, một chút võ công này không đáng nhắc tới, mà thứ ta để ý chính là biến hóa trong võ công của ngươi. Nhìn qua thì nội tình đều không giống với bất kì một môn võ nào trên thiên hạ. Ngày đó thích khách hành thích, trong lúc giao đấu, ta thấy ngươi dùng kiếm của thích khách rõ ràng không thuận tay, nếu không phải do kiếm quá dài, ngươi cũng sẽ không trở thành trứng chọi đá, cực kì chật vật như vậy.”
Dương Quỳnh ở trước mặt bậc thầy võ học như Âu Dương Đình thì luôn thực thông minh làm một học trò nhỏ. Bộ dạng cúi đầu tiếp thu, cần ngoan bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Lúc này nghe Âu Dương Đình phân tích xong, trong lòng không khỏi âm thầm khâm phục đối phương cao minh. Chỉ cần xem nàng xuất thủ vài lần đã có thể phân tích ra đặc điểm của mình. Theo lời của Âu Dương Đình thì võ công của nàng không giống với bất kì môn võ nào trên thiên hạ, kỳ thật chẳng qua là nàng ở trong bộ đội có học kỹ thuật cầm nã (bắt, tóm), Taekwondo, tán đả, vân vân. Dương Quỳnh lớn lên ở nông thôn, leo núi trèo cây, xuống sông bắt cá đều là chuyện thường. Cho nên thân thể linh hoạt hơn so với người bình thường. Vào bộ đội liền được chọn để huấn luyện đặc biệt, học tập các kĩ năng vật lộn. Huấn luyện hàng năm đã làm những thứ này trở thành một phần trên cơ thể Dương Quỳnh, cho nên tới thời điểm động thủ, Dương Quỳnh đều không tự chủ mà sử dụng những thứ này. Có lẽ cái này cũng chính là biến hóa trong võ công mà Âu Dương Đình nói.
“Trước kia ta chỉ sử dụng qua đoản kiếm, cho nên ta dùng trường kiếm rất không tiện tay.” Dương Quỳnh chi tiết nói. Ở xã hội hiện đại, làm gì có ai cả ngày mang theo trường kiếm đi loạn xung quanh? Chấp hành nhiệm vụ thì ngoại trừ trang bị vũ khí cùng đạn dược, thì chính là dao găm.
“Ngươi thử thanh kiếm này xem.”
Dương Quỳnh đối với việc học võ công cũng không ngại ngùng. Nàng cầm Kiếm Ánh Nguyệt trong tay, bắt đầu xuất thủ. Xoay người một cái, bộ kiếm pháp mấy ngày trước Âu Dương Đình dạy nàng đã từng chiêu thi triển. Tránh, giương, vọt, đỡ, vũ động nhảy lên, giữa sân dần dần có một đường sáng trắng lên cao.
Âu Dương Đình nhìn kiếm pháp của Dương Quỳnh, khẽ gật đầu. Nhìn mức độ thuần thục của nàng cũng biết, trong thời gian mình không đến, nàng nhất định vẫn kiên trì khổ luyện, nếu không thì cũng không đạt được trình độ như vậy. Võ học, kiêng kị nhất chính là không thể chịu gian khổ. Hiển nhiên, Dương Quỳnh cũng không nhàn hạ.
Luyện xong bộ kiếm pháp, Dương Quỳnh đứng lại. Ánh sáng cũng biến mất. Trong bóng đêm, chỉ có Kiếm Ánh Nguyệt trong tay nàng tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Ngươi đúng là người chịu khó.” Ánh mắt Âu Dương Đình dừng lại ở Kiếm Ánh Nguyệt trong tay Dương Quỳnh, hỏi: “Thế nào?”
Dương Quỳnh có chút hưng phấn nói: “Quả nhiên là một thanh kiếm tốt.”
Âu Dương Đình khẽ cười, nói: “Xem ra thanh kiếm này rất thích hợp với ngươi.”
Dương Quỳnh gật đầu giống như gà mổ thóc, ánh mắt lóe sáng, trong lòng càng không ngừng kêu: “Cho ta đi! Cho ta đi! Cho ta đi!”
Nhưng mà không như mong muốn, Âu Dương Đình vươn tay về phía Dương Quỳnh. Dương Quỳnh nhìn kiếm trong tay mình, lại nhìn Âu Dương Đình, cuối cùng cho dù vô cùng không muốn nhưng cũng đem kiếm trả về.
Âu Dương Đình bị ánh mắt tội nghiệp như tiểu cẩu của Dương Quỳnh chọc cười, ngũ quan lạnh cứng bởi vì nụ cười này mà nhu hòa rất nhiều, “Nếu ngươi thích thanh kiếm này, thì luyện võ cho tốt, một ngày nào đó, kiếm này sẽ là của ngươi.”
“Thật sự?” Mắt Dương Quỳnh tỏa ra ánh sáng.
Âu Dương Đình cười gật đầu.
Thời gian kế tiếp, Âu Dương Đình tiếp tục dạy võ công cho Dương Quỳnh. Dương Quỳnh giống như trẻ nhỏ được ăn kẹo, học tập vô cùng nghiêm túc.
Sáng sớm hôm sau, Khang phi đưa tiễn Hoàng thượng, tự mình cũng bắt đầu trang điểm thay quần áo, chuẩn bị đến Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Đến khi ra cửa, vẫn không thấy Dương Quỳnh tới, nàng hỏi: “Sao Thanh Diệp còn chưa tới đây?”
Như Quyên nghe xong vội vàng phái một tiểu cung nữ đi thúc giục. Thiên Linh theo tiểu cung nữ trở về bẩm báo, nói: “Thưa nương nương, Thanh Diệp còn chưa dậy.”
Khang phi nhíu mày. Nguyên Hương không vui nói: “Nương nương sắp khởi giá rồi, sao nàng còn nằm trên giường? Nàng như vậy mà gọi là cung nữ sao? Quả thật còn ngông nghênh hơn cả chủ tử?”
“Nguyên Hương!” Khang phi trách mắng.
Nguyên Hương không dám tiếp tục nhiều lời. Khang phi nói với Thiên Linh, “Ngươi trở về đừng làm kinh động đến Thanh Diệp, để nàng ngủ cho tốt. Đợi nàng tỉnh, bảo nàng đến nơi này của bổn cung, cho bổn cung một lời giải thích.”
“Vâng, nương nương.” Thiên Linh thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn là Thanh Diệp, lười biếng cũng không bị Khang phi trách phạt, nếu là mình, chỉ sợ đã sớm bị phạt quỳ rồi. Quả nhiên người với người không thể so sánh mà!
Khang phi một đường đi đến Cung Phượng Từ, bước vào chính điện, gặp Chu Cẩm phi đã đến, đang vẫy tay với mình. Chỗ của nàng vốn dĩ là ở bên cạnh Chu Cẩm phi, vì vậy đi qua ngồi xuống, “Tỷ tỷ đến thật sớm.”
Chu Cẩm phi nói: “Lớn tuổi rồi, không ngủ được nhiều như vậy.” Nói xong lại cười nhạo: “Không giống ngươi, hầu hạ Hoàng thượng công lao vất vả. Không phải Hoàng hậu đã nói sao, phi tần buổi tối thị tẩm ngoại trừ lần đầu tiên đều có thể miễn thỉnh an. Sao ngươi lại nhất định không nghe đây?”
Khang phi cười nói: “Hoàng hậu dù thế nào thì cũng là Hoàng hậu. Nàng có thể nói vậy, là nàng rộng lượng. Nhưng nếu ta nghe theo, thì chính là ta vô lễ.”
Chu Cẩm phi nói: “Ngươi nha, tinh khôn như vậy, cũng khó trách Hoàng hậu đề phòng ngươi.”
Khang phi nói: “Nàng đề phòng ta mới là hao tổn khí lực. Ta xưa nay đối với vị trí kia đều không có hứng thú.”
“Đúng vậy.” Chu Cẩm phi thở dài nói: “Tâm ngươi giống như gương sáng, trong lòng nàng cũng rõ ràng. Nếu như hai người các ngươi đối đầu không khoan nhượng, chung quy là khó có thể tương dung. Cũng may, ngươi lui nhường.”
Khang phi cầm khăn tay, ở chóp mũi đè xuống, “Không nhường thì thế nào? Nàng là Hoàng hậu, ai có thể tranh với nàng? Hoàng hậu là người thông minh, cho nên ta lui nhường, nàng cho ta một con đường sống. Nếu như nàng là Liễu Thục phi, thì ta muốn lui nhường cũng không dám lui nhường.”
Chu Cẩm phi nghe đến đó vỗ vỗ bàn tay Khang phi, “Làm khó ngươi rồi. Hậu cung này chính vì có hai ngươi, nên người bên ngoài mới không tạo được sóng gió. Ngươi có tin hay không? Nếu Hậu cung không có ngươi, Hoàng hậu cũng không dám xuất cung đi cầu phúc trăm ngày.”
“Nói giống như là Hoàng hậu rất tín nhiệm ta vậy. Ta còn không có phúc phận kia đâu. Hiện giờ người mới một nhóm lại một nhóm tiến vào, không chừng ngày nào đó Hoàng thượng sẽ xoay chuyển tâm tư. Thời trẻ qua mau. Đây là châm ngôn.” Khang phi nói xong, ánh mắt nhìn về nhóm Tài tử, Mỹ nhân.
“Có khuôn mặt thôi thì ích lợi gì? Trong cung này thiếu cái gì, chứ không thiếu những gương mặt xinh đẹp, phải cần tâm tư nữa mới đủ. Giống như ta đây, mấy năm nay nếu không có ngươi trợ giúp, thì không biết đã thành cô hồn dã quỷ ở nơi nào rồi. Ngươi xem những kẻ tính khí cao ngất kia, còn tưởng rằng được mắt Hoàng thượng chính là được sủng ái rồi.” Chu Cẩm phi rất không ưa nhìn những người mới mà cấp bậc không cao này, lại còn tâm cao khí ngạo.
“Có ai mà tuổi trẻ không đi qua đâu?” Một câu này của Khang phi, đầy ắp tang thương.