Lại một ngày trôi qua, nhờ có những vật tư tàng này, hai người không phải tiếp tục nhịn đói. Khang phi vẫn như cũ, viết chữ, đọc sách, đối với thức ăn có độc mỗi ngày đưa tới không chút để tâm. Dương Quỳnh dần dần phát hiện, Khang phi chưa bao giờ vì hoàn cảnh ác liệt bên ngoài mà lo lắng. Tuy rằng nàng không có năng lực thay đổi tình cảnh trước mắt, nhưng tuyệt đối sẽ không oán giận hoặc thương tâm. Nữ nhân này dường như nhìn thấu mọi sự trên đời, giống như linh hồn nàng đã không còn ở đây, chỉ lưu lại một thể xác hô hấp hít thở.
Một ngày kia, Dương Quỳnh cắt xong thịt khô, khi đang cọ rửa con dao thì Khang phi bước tới bên cạnh nàng. Dương Quỳnh vội vàng hành lễ, Khang phi xua tay ý bảo nàng đứng lên. Dương Quỳnh đỡ nàng đến cái ghế trúc trong sân, cái ghế này là mấy hôm trước được Hoàng thượng ban ân, nói là để Khang phi dùng hóng mát. Dương Quỳnh nghe xong liền hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, hôm nay cũng đã vào thu, còn hóng mát cái gì? Mặc dù vậy, Hoàng thượng ban thưởng chính là ban thưởng, kể cả dùng được hay không dùng được cũng phải cảm động mà ghi nhớ ân huệ của Thiên gia.
Khang phi ngồi trên ghế, nhìn Dương Quỳnh một lúc mới nói: “Ngươi cũng ngồi đi.”
“Vâng.” Dương Quỳnh chuyển rời một tảng đá to, ngồi xuống trước mặt Khang phi, “Nương nương, người có việc phân phó?”
Khang phi gật đầu, “Chúng ta ở chỗ này cũng được một thời gian. Bổn cung thấy ngươi cũng đã quen thuộc.”
Dương Quỳnh cười nói: “Thưa nương nương, nô tì đã quen thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”
“Ngươi đúng là thoải mái. Bổn cung hỏi ngươi, tại sao ngươi chưa bao giờ hỏi vì sao bổn cung sẽ bị đưa đến đây? Cũng không hỏi người nào hạ độc trong thức ăn?”
Dương Quỳnh âm thầm cười khổ, chẳng lẽ không hỏi cũng là sai lầm? “Thưa nương nương, nô tì vốn dĩ không phải người ở thế giới này, ma xui quỷ khiến đến đây, cũng không muốn cùng người nơi đây có bất kì liên quan gì. Nói cho cùng, chuyện ở đây đều là nương nương cùng người khác đánh cờ, nô tì thật sự không dám hỏi đến.” Đối với câu hỏi của Khang phi, Dương Quỳnh bảo trì một thái độ, chính là ăn ngay nói thật. Khang phi là người duy nhất hiện nay nàng có thể dựa vào, nếu để cho Khang phi hoài nghi độ trung thực của mình, thì chính là việc phi thường gay go.
Khang phi hiển nhiên không ngờ Dương Quỳnh sẽ trả lời như vậy, nàng trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Vốn dĩ bổn cung cũng nghĩ như vậy, ân ân oán oán trong hậu cung căn bản không nên liên lụy đến một cung nữ như ngươi. Có điều tình thế mạnh hơn người, bây giờ bổn cung đổi ý, kéo ngươi vào.”
Dương Quỳnh nghe xong lời này đột nhiên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thản nhiên của Khang phi.
“Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không bức ngươi. Ngươi nói rất đúng, sự tình trong hậu cung vốn không phải một cung nữ như ngươi có thể nhúng tay. Cho nên có giúp bổn cung hay không tùy ngươi chọn lựa.” Giọng nói Khang phi vẫn nhu hòa êm tai như trước. Thế nhưng Dương Quỳnh biết trọng lượng của lời nói này.
“Nô tỳ tự nhiên là giúp đỡ nương nương.” Dương Quỳnh căn bản không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Không giúp Khang phi có nghĩa mình ở đây cũng chỉ có một thân một mình. Mặc dù coi như Khang phi không có tương lai, nhưng tốt xấu cũng có danh hiệu phi tử, ít nhất hiện nay chưa người nào sẽ động đến nơi này. Không có nàng, cái mạng này của mình chỉ sợ đã sớm không còn. Dương Quỳnh không ngốc, loại này thành phá lợi hại (), dùng đầu ngón chân nghĩ cũng hiểu.
() Thành phá lợi hại: ý chỉ mặt tốt cùng mặt xấu của một sự việc, dù thế nào thì cũng rất nghiêm trọng.
Khang phi nghe Dương Quỳnh trả lời chắc chắn, thì đáy lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Giống như Dương Quỳnh, nàng bây giờ cũng rất khó để tìm được người hữu lực giúp đỡ. Qua gần hai tháng quan sát, Dương Quỳnh có lẽ có thể tin tưởng. Trong cung trôi nổi nhiều năm như vậy, chút bản lĩnh nhìn người, Khang phi tự nhận vẫn có.
Nếu song phương đã đạt thành quan hệ liên minh, thì rất nhiều chuyện Khang phi phải để Dương Quỳnh biết. Vì thế Dương Quỳnh biết được nguyên nhân vị Khang phi nương nương này bị đưa đến đây cùng người đứng sau làm chủ.
Khang phi nương nương Thẩm Thu Hoa, năm nay hai mươi bốn tuổi. Tám năm trước vào cung, không phải thông qua tuyển tú, mà là phụng chiếu chỉ. Vào cung lập tức được phong làm Khang phi, danh tiếng chi thịnh, có một không hai. Thẩm Thu Hoa xác thực là thê tử lí tưởng nhất trong lòng nam nhân. Mỹ mạo của nàng đứng đầu hậu cung, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng cung thục. Không tranh sủng, không ngang ngược, không lập bè kết phái, minh tranh ám đấu trong hậu cung, dường như nàng được xem là một ngoại tộc. Bởi vậy Hoàng thượng đối với nàng vinh sủng tám năm chưa suy. Người ngoài ao ước cũng đồng thời mang đến cho nàng vô hạn đố kị. Có điều Khang phi tuy rằng thanh tịnh không tranh giành, nhưng cũng không phải tiểu bạch thỏ để người khác bắt nạt. Theo như Khang phi nói về mình: “Sống trong hậu cung tám năm, coi như lúc trước có đơn thuần như thế nào, thì hiện tại cũng là lòng dạ thâm độc.” Ngữ khí bình thản như vậy, lại làm Dương Quỳnh cảm thấy đây mới là cáo buộc bất đắc dĩ nhất.
Nữ nhân trong hậu cung cũng giống như hoa trong vườn, luôn tranh đua khoe sắc. Bên này chưa tàn bên kia đã nở, tuy nói hoa đều lọt vào mắt, nhưng ở đại hoa viên trong hoàng cung này, cũng chỉ có một người thưởng hoa. Vì muốn làm cho Hoàng thượng vừa ý đóa hoa của chính mình, thì những bông hoa khác phải sớm héo tàn.
Thời đại này là Mục triều, Hoàng thượng tên Trần Lăng, là con thứ bảy của tiên đế. Mười năm trước phụng chiếu lên ngôi, sửa niên hiệu thành Phong Quốc. Hậu cung Trần Lăng có một hậu, bốn phi, chín tần cùng một số nữ tử cấp bậc khác. Lần này Khang phi bị đưa đến Lâm Phương các, là vì mơ ước hậu vị. Nếu không có gia tộc thế lực cường đại, nàng sao có thể bảo trụ danh phi tử?
“Rốt cục là người nào muốn hại nương nương?” Dương Quỳnh không thể không hỏi.
Ánh mắt Khang phi nhìn nàng có chút cổ quái: “Biết chuyện này rõ nhất hẳn là ngươi, Thanh Diệp.”
Dương Quỳnh vẻ mặt bất đắc dĩ. Hình như Khang phi đã từng nói qua Thanh Diệp phản bội, nên mới thành công hãm hại nàng. Nhưng vấn đề bây giờ là mình không phải Thanh Diệp.
“Nô tì...”
Khang phi đánh gãy lời của nàng: “Bổn cung biết ngươi không phải Thanh Diệp. Cho nên chuyện này chỉ có thể bàn bạc kỹ lưỡng, không được nóng vội.”
Dương Quỳnh nghe xong cũng không thấy tiếc. Căn bản nàng không có lòng hiếu kì. Chỉ là nàng thấy hơi kì quái, nếu Khang phi bị người khác hãm hại, tại sao lại có thể tâm bình khí hòa như vậy?
Khang phi lại nói, trôi nổi trong cung tám năm, đã muốn tiêu hao hết tâm lực của nàng. Mặc dù còn có thể tiếp tục chống đỡ, nàng cũng không muốn chống.
“Chuyện lần này, nếu như bổn cung có ý định, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển. Chẳng qua, lần này thắng thì như thế nào? Đã tám năm, lần nào bổn cung không phải người thắng? Thắng một lần ắt sẽ có lần sau, hậu cung tranh đấu cũng như gió nơi đây, vĩnh viễn không bao giờ ngừng. Tiền đặt cược càng lúc càng lớn, thù hận càng lúc càng sâu, ai có thể thắng cả đời? Mà một khi thua, chính là vạn kiếp bất phục.” Nói tới đây, nàng cảm khái thở dài, “Đến cuối cùng, không chỉ có chính mình chịu kết cục thê thảm, mà cả gia tộc cũng sẽ bị liên lụy. Hà tất phải vậy?”
Dương Quỳnh giờ mới hiểu tại sao Khang phi lại thản nhiên như vậy, không khỏi có chút khâm phục nữ tử trước mặt. Đạo lí kia tuy nói rất đơn gian, nhưng hiểu được lại có mấy người. Thân ở trung tâm vòng xoáy, có mấy ai có dũng khí liều mạng đánh cược? Mắt thấy Khang phi tựa hồ thua, chỉ là nếu không có việc hạ độc, Dương Quỳnh xem ra, Khang phi sẽ thắng.
“Nương nương người biết ai hạ độc?” Dương Quỳnh không muốn Khang phi một người tự độc thoại, không thể làm gì khác là phối hợp hỏi một câu.
Khang phi lắc đầu, “Bổn cung không có chứng cớ.” Ngụ ý, đại khái nàng vẫn biết là người nào.
Dương Quỳnh sửng sốt một chút, tiếp tục hỏi: “Nương nương, nếu như các nàng muốn hại chết người, tại sao không dùng phương pháp hữu dụng? Đã ba ngày hạ độc, biết không có hiệu quả, tại sao còn dùng?”
Khang phi khóe môi không động, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu như đang trào phúng, “Ngươi cho rằng các nàng sẽ để bổn cung chết dễ dàng như vậy? Bổn cung cũng không phạm vào đại tội, mơ ước hậu vị cũng chỉ là cái tội danh. Nếu như bổn cung liền chết như vậy, Hoàng thượng sẽ vĩnh viễn nhớ tới bổn cung, càng không có khả năng chán ghét bổn cung. Cho nên nếu như bọn họ tra tấn bổn cung, đợi cho bổn cung dung nhan tiều tụy, sắc suy tự nhiên sẽ thất sủng. Ở trong lòng Hoàng thượng sẽ chỉ còn lại dáng vẻ tiều tụy của bổn cung. Đến lúc đó, ai cũng không cứu được bổn cung.”
Dương Quỳnh nghe Khang phi nói xong, rốt cục hiểu đại khái toàn bộ sự việc. Ngay sau đó, một vấn đề xuất hiện trong đầu, “Nương nương muốn nô tì làm gì?” Nói với nàng nhiều như vậy, có thể nói, không thể nói đều nói, đương nhiên là muốn kéo nàng xuống nước.
“Bổn cung chỉ muốn nhắc nhở ngươi, tính toán ngày tháng, các nàng cũng nên đưa Hoàng thượng tới.” Khóe miệng Khang phi xuất hiện một đường cong, kéo ra một nụ cười tuyệt lãnh.
Nội tâm Dương Quỳnh run lên. Nàng tới đây cũng được một thời gian, dần dần thích ứng cuộc sống nơi này. Nhưng vừa nghĩ đến sắp phải gặp cửu ngũ chí tôn vị kia, trong lòng thực không nắm chắc.
“Ngươi đang sợ?” Khang phi mắt phượng lưu chuyển, hơi có cảm giác trêu chọc.
Dương Quỳnh bĩu môi, “Nương nương, người cũng đừng dọa nô tì. Có việc gì dặn dò, nương nương cứ nói là được.” Trong khoảng thời gian này nàng cùng Khang phi cũng coi như thân quen, nhất là trong lúc đồ ăn bị hạ độc, tất cả việc nàng làm, Khang phi đều nhìn ở trong mắt. Tuy rằng Khang phi không nói lời cảm tạ, càng không biểu hiện bộ dáng cảm kích, nhưng Dương Quỳnh vẫn cảm thấy được, Khang phi rốt cục đối với nàng không giống.
Khang phi nghe vậy lại nở nụ cười, nhưng lần này có chút độ ấm, “Thời điểm Hoàng thượng đến, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Có điều...” Khang phi trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: “Những thứ này ngươi cần phải giấu kĩ.”
Dương Quỳnh hiểu Khang phi chỉ chính là thịt khô, than củi, vì vậy gật đầu đáp ứng. Nghĩ một lúc lại hỏi: “Vậy hôm nay...”
“Đừng nói hôm nay, mấy ngày sau cũng không được làm. Nếu như bị phát hiện, cũng không phải chuyện nhịn đói đơn giản như vậy.” Khang phi thở dài nói. Bộ dáng bất đắc dĩ làm cho Dương Quỳnh có chút buồn cười, thầm nghĩ vô luận là người xuất trần cỡ nào, nhịn đói đều không phải việc vui vẻ.
Cơm trưa hôm đó, căn cứ theo Khang phi phân phó, Dương Quỳnh không làm đồ ăn. Vì không để cho người khác phát hiện, nàng dứt khoát đào một cái hố sâu dưới gốc cây đại thụ, đem tất cả chôn xuống. Đến buổi tối, trời mưa, Khang phi nhìn chằm chằm màn mưa ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ.
Ngày thứ hai, sáng sớm Dương Quỳnh có một phát hiện trọng đại, bởi vì trời vừa mưa, mà trên cây mọc rất nhiều nấm. Điều này làm cho nàng hưng phấn không ít, trèo lên nhảy xuống hái được rất nhiều. Đi bẩm báo Khang phi, nhưng lại không thấy nàng có bao nhiêu vui vẻ, chẳng qua chỉ là nhẹ thở ra một hơi, “Như vậy cũng coi như chúng ta cũng tìm được một cái lí do thích hợp.”
Dương Quỳnh vừa mới phấn khởi hăng hái thì bị một câu này dập tắt trở lại. Giờ nàng mới hiểu được suy nghĩ lúc trước của mình thật sự rất đơn giản. Có người hạ độc các nàng, bởi vì có những đồ vật cất giấu kia mà sắc mặt hồng thuận không ít, Hoàng thượng có thể coi như không biết, nhưng người khác vừa nhìn bộ dạng của nàng cùng Khang phi sao có thể không nhìn ra điểm kì lạ. Như vậy xem ra trận mưa hôm nay ngược lại cứu hai người, miễn cho bị người khác làm khó dễ.
Khang phi phân phó nàng mang nấm cất kĩ, giữ lại về sau tự nhiên có ích. Dương Quỳnh làm theo, trở về thấy Khang phi đã ngủ. Hai bữa không ăn uống, sắc mặt của nàng tái nhợt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Trái lại, bởi vì tái nhợt mà càng hiện ra nhu nhược, kích thích ham muốn bảo vệ của người khác. Nữ tử trước mắt, tựa hồ vĩnh viễn không khóc không nháo, ôn hòa nhã nhặn, hết lần này tới lần khác làm người ta muốn bảo vệ nàng cả đời, miễn chịu thương tổn.