Mạc Đạo Vô Tâm

chương 85: thanh tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Quỳnh uống thuốc của Lý thái y kê, sốt cao trên người đã dần dần hạ xuống. Thiên Linh đi bẩm báo Khang phi, Khang phi cũng vô cùng vui mừng.

Buổi chiều, Chu Cẩm phi cũng đến thăm Dương Quỳnh, đến khi nhìn thấy tay nàng bị quấn thành bánh chưng thì lập tức phát hỏa, vào thư phòng liền nói: “Chấp Hình Ti cũng quá vô pháp vô thiên! Thanh Diệp tốt xấu gì cũng là nữ quan tứ phẩm, thế nào lại bị đánh thành cái dạng này? Mới qua một ngày, người cũng sắp mất mạng rồi! Cho dù là thẩm án cũng không thể vừa mới bắt đầu đã đánh chết người ta được!”

Lúc này Khang phi lại hoàn toàn bình tĩnh, “Tỷ tỷ trước tiên ngồi xuống đã. Hoàng hậu rốt cuộc vẫn là giữ lại tình diện (tình cảm và thể diện), nếu không Thanh Diệp đã sớm chết rồi.”

“Hừ! Cũng chỉ có ngươi nói tốt cho nàng. Nếu là ta, sớm đã đi Cung Phượng Từ chất vấn nàng rồi.” Chu Cẩm phi căm giận bất bình nói.

“Chất vấn nàng thì thế nào? Hôm nay ta với nàng đều lui một bước, đây đã là kết quả tốt nhất. Bất luận nói thế nào, Thanh Diệp được chủ động đưa về, nàng vẫn cho ta thời gian cứu người, ta nên cảm kích nàng mới phải.”

Khang phi nói ngược lại là sự thật. Hoàng hậu thông minh chính là ở chỗ này. Nàng lợi dụng Dương Quỳnh để thăm dò Khang phi, cho nên khi chưa xác định được bước tiếp theo Khang phi sẽ làm gì, nàng chắc chắn sẽ không muốn mạng Dương Quỳnh. Vì vậy, chỉ cần Khang phi còn có thể phá chiêu, Hoàng hậu cũng sẽ không đem sự tình làm tuyệt.

“Ta không hiểu, mục đích Hoàng hậu làm như vậy là để làm gì? Để Thanh Diệp chỉ ra ngươi? Cho dù Thanh Diệp chỉ ra ngươi, người khác cũng sẽ không tin. Hoàng thượng càng sẽ không tin, nàng làm như vậy là hoàn toàn không có đạo lý!” Chu Cẩm phi suy nghĩ cả một buổi sáng, cũng vẫn nghĩ không thông.

“Tỷ tỷ, kỳ thật tỷ làm mọi chuyện phức tạp lên rồi.” Khang phi kéo Chu Cẩm phi ngồi xuống. “Thật ra Hoàng hậu chỉ là muốn động người bên cạnh ta, giết chết kiêu ngạo của ta, để cho ta đau lòng một chút mà thôi.”

“Hả?” Chu Cẩm phi vẫn không hiểu, “Làm như vậy có ý nghĩa gì?”

Khang phi nhún vai, “Nếu đổi lại là người khác, quả thật không có ý nghĩa gì. Nhưng tỷ đừng quên, đây là chuyện giữa ta và Hoàng hậu. Hai người chúng ta nhiều năm như vậy còn không phải đều như thế. Nói tranh đấu, cũng không phải hoàn toàn là tranh đấu. Nói hợp tác, cũng không phải hoàn toàn là hợp tác. Quan hệ là địch là bạn cứ giằng co như vậy, nhưng lại có thể duy trì sự cân bằng vi diệu này trong Hậu cung. Lúc trước, chuyện của Trần Chiêu nghi ta bắt nàng làm đao, giúp ta giải quyết phiền phức, nàng đương nhiên sẽ tức giận. Cho nên vẫn là chuyện của Trần Chiêu nghi, nàng lại phản thủ lấy ra để đối phó ta. Mặc dù nàng cũng biết như vậy không có tác dụng, nhưng làm Thanh Diệp bị thương, có thể khiến cho ta đau lòng, đây chính là mục đích của nàng.” Khang phi cùng Hoàng hậu hai người, từ bậc cao nhất là Hậu cung tranh đấu, đến bậc thấp nhất là tức giận trả thù, cái gì cũng có thể xảy ra. Chuyện này nghe có thể buồn cười, nhưng lại là tình hình thực tế.

“Hai người các ngươi cũng thật là! Làm cho người ta không biết nên nói cái gì nữa.” Chu Cẩm phi nghe xong nguyên do phía sau cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, “Đáng thương nha đầu Thanh Diệp. Vì một hơi của Hoàng hậu, liền mất nửa cái mạng, thật sự là không đáng.”

Khang phi cười cười, “Chuyện này tỷ tỷ không cần lo lắng.”

“Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Ngươi như vậy, Thanh Diệp cũng như vậy. Đôi chủ tớ các ngươi, có người nào mà không khiến người khác lo lắng?” Chu Cẩm phi nói xong cũng cười theo.

Sáng sớm hôm sau, Khang phi rời giường rửa mặt thay y phục, chuẩn bị đi Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Còn chưa xuất môn, lại thấy Thiên Linh sắc mặt vui mừng tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Thanh Diệp tỉnh rồi!”

Khang phi mừng rỡ, lập tức dẫn người tới phòng Dương Quỳnh, liền thấy Dương Quỳnh nằm ở trên giường đau đến nhe răng nhếch miệng, muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

“Ngươi tỉnh rồi.” Khang phi bước đến bên giường, cúi người nhìn kỹ thần sắc Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh thấy Khang phi đến, ít nhiều vẫn muốn giả bộ một chút. Cố gắng nén đau, ngẩng đầu lên nói: “Nương nương, ta không sao.”

Khang phi cười mang theo lệ, “Không sao là tốt rồi. Ngươi dưỡng thương cho tốt. Bổn cung đi Cung Phượng Từ thỉnh an, trở về lại tới thăm ngươi.”

Vừa thấy Khang phi rời đi, Dương Quỳnh lại nhe răng nhếch miệng, “Hí hí” hít vào hơi khí lạnh. Thiên Linh thấy Dương Quỳnh đau đến mức trán cũng đổ mồ hôi lạnh, vội la lên: “Làm sao bây giờ?”

Y nữ Phương Phi ở một bên chăm sóc, thấy thế nói: “Hôm qua sư phụ có kê thuốc giảm đau, mau sắc thuốc cho nàng uống.”

Thiên Linh vội vàng đi sắc thuốc. Dương Quỳnh nghe xong trong lòng càng lạnh. Thuốc bắc vốn tác dụng chậm. Đợi cho thuốc giảm đau này có hiệu quả, có khi nàng cũng bị đau chết rồi.

Có điều, có thuốc so với không có thuốc vẫn tốt hơn. Dù thế nào cũng sẽ không đau hơn bây giờ. Nói thật, Dương Quỳnh cũng đã từng bị thương. Có điều ở hiện đại vẫn còn có thuốc tiêm giảm đau, thuốc tê gì gì đó. Ở chỗ này nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đây quả thực so với chịu hình còn muốn mạng hơn. Hơn nữa, hiện giờ mông nàng bị thương, chỉ có thể nằm sấp ở trên giường. Hai tay lại bị quấn thành bánh chưng, thân thể ngay cả điểm tựa cũng không có, muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.

Nếu không phải có người ngoài, nàng nhất định sẽ kêu rên với Thiên Linh một trận, làm giảm buồn bực trong lòng. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không hiểu sao bị bắt vào, lại không hiểu sao được thả ra. Giống như chỉ vì muốn đánh nàng một trận. Lúc này Dương Quỳnh cũng không biết, trong lúc vô tình nàng lại đoán trúng chân tướng sự thật. Hành động này của Hoàng hậu chính là vì muốn đánh nàng một trận.

Uống xong thuốc giảm đau, lại không có tác dụng gì. Dương Quỳnh lúc này cũng hết hy vọng, nằm úp ở trên giường giống như cá chết. Nàng thấy mắt Thiên Linh cũng đều sắp thành gấu mèo, liền biết nhất định là Thiên Linh vì chăm sóc cho nàng mà một đêm không ngủ. Vì thế ra vẻ thoải mái khuyên Thiên Linh đi nghỉ ngơi. Thiên Linh đương nhiên không chịu. Dương Quỳnh lại bắt đầu chơi xấu, nói ngươi không đi nghỉ, ta sẽ không uống thuốc. Thiên Linh không còn cách nào khác, đành phải đến phòng cách vách nghỉ ngơi. Dương Quỳnh lại khuyên Phương Phi đi nghỉ, Phương Phi cũng bận rộn cả một đêm, cuối cùng cũng bị khuyên đi. Sau đó ánh mắt Dương Quỳnh lại rơi xuống tiểu cung nữ Y Vân được đặc biệt phân đến chăm sóc nàng.

Y Vân vội vàng nói: “Thanh Diệp tỷ tỷ, hai người các nàng đều đi nghỉ rồi, nhưng ta không thể đi được. Nếu không nương nương trở về chắc chắn sẽ trách phạt chúng ta.”

Dương Quỳnh thấy khí sắc Y Vân không tệ, bộ dạng cũng không giống như thức đêm, hỏi: “Ngươi đến đây lúc nào?”

Y Vân nói: “Sáng sớm nay ta mới tới. Thiên Linh tỷ tỷ cùng Phương Phi tỷ tỷ không cần ta gác đêm.”

“À, vậy ngươi ở lại đi.” Dương Quỳnh thấy Y Vân vẫn đứng, lại nói: “Ngươi tìm chỗ ngồi xuống đi, đừng đứng.”

Y Vân do dự nửa ngày, lúc này mới ngồi xuống.

Dương Quỳnh đau đớn khó chịu, đành phải nói chuyện phiếm với Y Vân để dời lực chú ý, “Y Vân, ngươi bao nhiêu tuổi? Vào cung mấy năm rồi?”

Y Vân nói: “Ta hết năm nay sẽ mười sáu tuổi. Năm ngoái mới tiến cung.”

“Vậy hiện tại ngươi mười lăm, năm ngoái chính là mười bốn, tại sao nhỏ như vậy đã tiến cung rồi? Cha mẹ ngươi nỡ để ngươi đi sao?”

Y Vân nghe xong lời này vành mắt đỏ lên, “Phụ mẫu ta đều chết rồi. Ta bị thúc thúc bán cho nhân nha tử (bọn buôn người). Nhân nha tử nói ta rất được, dự định bán cho nhà giàu làm nha hoàn. Sau đó gặp phải một cô cô trong cung, ta liền bị mang vào cung.”

Dương Quỳnh nghe xong cũng cảm thấy Y Vân này thật đáng thương. Mặc dù xuất thân của mình cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng dù sao cũng không bị bán qua bán lại. “Y Vân, Cung Lung Hoa là một nơi không tệ. Nếu sau này có người ức hiếp ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết là được.”

Y Vân nghe vậy kinh hỉ nói: “Cảm ơn Thanh Diệp tỷ tỷ.”

Dương Quỳnh toét miệng cười cười, “Ta khát.”

“A.” Y Vân lập tức rót chén nước ấm đút cho Dương Quỳnh. Dương Quỳnh chỉ uống hai ngụm làm trơn yết hầu, sau đó không uống nữa.

“Sao chỉ uống ít như vậy?” Y Vân sợ mình hầu hạ không tốt, làm Dương Quỳnh tức giận.

“Ngươi đừng đoán mò, ta là không dám uống nhiều. Hiện tại ta hành động không tiện, tay lại bị quấn thành bộ dạng đức hạnh như này. Vạn nhất uống nhiều nước, muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ?” Dương Quỳnh nhìn bộ dạng của mình, đoán chừng đi nhà xí cũng là một khó khăn không nhỏ.

Y Vân vừa nghĩ đến dáng dấp như vậy của Dương Quỳnh, nhịn không được bật cười.

Lúc Khang phi trở lại, thuốc giảm đau Dương Quỳnh uống vừa mới có tác dụng. Quả thật bớt đau một chút. Hơn nữa Y Vân vẫn luôn tán gẫu trò chuyện cùng nàng, cả người nàng so với buổi sáng có tinh thần hơn nhiều.

Khi Khang phi tiến vào, Dương Quỳnh trừng ánh mắt sáng ngời, cũng có thể làm ngáo ộp với Khang phi rồi. Khang phi vốn đang rất lo lắng cho thương thế của Dương Quỳnh, vừa nhìn thấy nàng như vậy, cũng nhịn không được bật cười.

“Đều thành cái dạng này rồi mà còn không thành thật. Bổn cung thấy đánh ngươi vẫn còn nhẹ.” Một câu, làm tất cả mọi người buồn rầu ảm đạm một ngày một đêm đều nở nụ cười.

Cười xong, mọi người dựa theo Khang phi phân phó đều đi ra ngoài. Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên làm việc thì làm việc. Bộ dạng này của Dương Quỳnh là còn phải kéo dài một thời gian. Tất cả mọi người không thể đều mệt ngã được.

Mọi người rời đi, Khang phi thu lại nụ cười, đưa tay vuốt má Dương Quỳnh, hỏi: “Có phải đau lắm không?”

Dương Quỳnh vô cùng dùng sức gật gật đầu, “Không biết các nàng làm thế nào, ta luôn cảm thấy so với lúc vừa mới đánh xong còn đau hơn.”

Khang phi nói: “Những người đó ở Chấp Hình Ti cả ngày đều chỉ nghiên cứu phương thức tra tấn người. Người đi vào trước tiên chịu một trận bản tử, nâng trở về càng đợi càng đau, rất nhiều người đều chưa qua lần thẩm vấn thứ hai liền khai.”

Dương Quỳnh thầm nghĩ: Đều là cao thủ mà! Không biết còn tưởng mình bị trúng nội lực công kích gì đó.

Khang phi đau lòng nói: “Làm khó ngươi rồi.”

Dương Quỳnh lắc đầu, “Các nàng còn tốt, chưa cho ta dùng lạc thiết gì đó, ta sợ nhất thứ này, ngửi thấy mùi thịt cháy liền buồn nôn.”

(lạc thiết: dùng sắt nung đỏ đốt cháy da thịt người)

Khang phi oán hận nói: “Đều thành bộ dạng đức hạnh như vậy rồi mà còn nói những lời này chọc bổn cung.”

“Không chọc nương nương không được mà, ta thấy dáng vẻ này của người là lập tức muốn khóc rồi. Nương nương, trên người của ta đã rất đau, người lại tiếp tục làm cho ta đau lòng, ta thật sự sẽ đau chết mất.”

Khang phi nghe đến từ “Chết” lập tức vẻ mặt nghiêm nghị, “Nói nhảm cái gì? Ngươi còn nói bổn cung liền tức giận!”

Dương Quỳnh lập tức thỏa hiệp nói: “Được được, ta không nói.”

“Các nàng muốn ngươi nói gì?”

“Các nàng muốn ta thừa nhận ta là đồng mưu của Trần Chiêu nghi. Nói trước đó ta đã biết Trần Chiêu nghi sắp đặt chuyện ám sát, mượn cơ hội biểu hiện, lập được đại công.” Dương Quỳnh nói ra lời này cũng cảm thấy thực buồn cười. Nàng điên rồi mới có thể lấy mạng của mình đi lập công. Lúc ấy nàng có thể sống sót hay không, không ai biết. Coi như Hoàng thượng nguyện ý tặng ngôi vị Hoàng đế cho nàng, cũng phải để nàng còn mạng mới được.

Khang phi nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, “Các nàng thật sự là suy nghĩ kì lạ. Lý do sứt sẹo như vậy cũng nghĩ ra được?”

“Còn nữa, sau đó các nàng bức ta thừa nhận người cũng là người biết chuyện.” Bây giờ Dương Quỳnh nghĩ lại cũng cảm thấy nhức đầu. Nếu như nói mình đồng mưu thì còn có lợi, như vậy Khang phi đồng mưu thì hoàn toàn là buôn bán lỗ vốn rồi. Chắp vá như vậy thật sự không sợ bị chê cười hay sao? Sau đó Dương Quỳnh hoàn toàn là nói nhăng nói cuội, nếu tất cả mọi người đều không sợ bị hạ thấp chỉ số thông minh, vậy ta liền nơi nơi giả ngu, xem ai lợi hại hơn ai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio