“Nói vậy các ngươi cũng nên hiểu, Thanh Diệp đã chết, bất luận nàng từng làm gì, ngươi cũng không cần giận chó đánh mèo lên Dương Quỳnh. Hai tháng nay, nếu không có nàng hầu hạ, chỉ sợ bổn cung cũng không chịu đựng được tới ngày hôm nay.” Khang phi nói xong phất tay, ý bảo Mặc Diệp đứng lên. Mặc Diệp lúc này mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Dương Quỳnh. Tuy rằng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng tự hỏi lương tâm, nhưng Dương Quỳnh cảm thấy hắn đối với mình vẫn rất kinh ngạc. Cái này cũng khó trách, tỷ tỷ ruột của mình tự dưng biến thành một người xa lạ, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kì quái.
“Mặc Diệp hiện tại là thái giám ở Hoa Âm các, nơi đó là chỗ ở của Trần Chiêu nghi. Hôm nay bổn cung gọi hắn tới, là muốn cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai ngươi. Vạn nhất bổn cung có chuyện gì, tỷ đệ các ngươi cũng sẽ không tự giết lẫn nhau.” Những lời này Khang phi tự nhiên là nói với Dương Quỳnh.
Mặc Diệp nghe vậy lại vội vàng quỳ xuống, “Nương nương, người ngàn vạn phải bảo trọng phượng thể! Có gì dặn dò nương nương cứ việc để nô tài đi làm, cho dù là nước sôi lửa bỏng nô tài cũng không chối từ.”
Khang phi khoát tay ý bảo Mặc Diệp đứng lên, “Bổn cung biết ngươi trung tâm. Có điều bổn cung mệt mỏi, Hậu cung thị thị phi phi bổn cung không muốn tiếp tục tham dự. Sau này các ngươi ra sao, cũng chỉ có thể xem vận mệnh chính mình. Bổn cung sẽ nói với trong nhà, đối xử thật tốt với cha mẹ các ngươi.” Khang phi nói xong khoát tay ý bảo bọn hắn có thể lui xuống.
Mặc Diệp còn muốn nói tiếp, nhưng thời gian dài làm nô tài, hắn đương nhiên hiểu rõ chủ tử đã không muốn tiếp tục đối thoại, nhất định phải kết thúc. Dương Quỳnh cùng Mặc Diệp hai người rời khỏi hậu điện, đi tới sân bên ngoài.
Ánh trăng lờ mờ, hai người yên lặng nhìn nhau, nhất thời vô cùng lúng túng.
Thật lâu, rốt cục Mặc Diệp đánh vỡ im lặng, “Ngươi thật sự... không phải tỷ tỷ của ta?”
Dương Quỳnh gật đầu, “Ta thật xin lỗi. Tuy rằng trước mắt, ta còn phải dùng thân phận này để sống, nhưng ta thật sự không phải Thanh Diệp.”
Mặc Diệp thần sắc ảm đạm, “Trên đời sao lại có chuyện kì quái như vậy?”
Dương Quỳnh không có lời nào để nói, vì ngay cả bản thân nàng còn không biết chuyện này rốt cục là như thế nào.
“Dương... Dương cô nương.” Mặc Diệp vô cùng không được tự nhiên, “Ngươi có thể giúp ta khuyên nhủ nương nương không? Nhìn bộ dạng nương nương như vậy, hẳn là đã chắt đứt ý niệm sống, ta là nô tài, không thể quản việc của chủ nhân, cũng thể xuất hiện ở đây.”
Dương Quỳnh không trả lời, trầm mặc một lúc, hỏi một vấn đề: “Sinh tử của nương nương đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?”
Vẻ khiếp sợ trong mắt Mặc Diệp thực sự vô cùng rõ ràng, tựa hồ vô luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới nữ tử trước mặt này sẽ hỏi một vấn đề như vậy, “Cô nương chẳng lẽ chưa từng nghe qua 'bì chi bất tồn mao tương yên phụ ()' sao? Chúng ta là nô tài, đều sống nhờ vào chủ nhân. Một khi chủ nhân xảy ra chuyện, chúng ta sao có thể sống tiếp? Coi như không bị thanh trừ, thì nô tài đã mất đi giá trị sử dụng, còn không bằng một con chó sống bình thường.”
() Bì chi bất tồn mao tương yên phụ: Tạm dịch: Da không có, lông mọc chỗ nào. Ý nói sự vật mất đi nền tảng sinh tồn, liền không thể tồn tại.
Đạo lí này Dương Quỳnh ngược lại không nghĩ tới, chẳng qua bây giờ nghe xong lập tức hiểu.
“Huống chi nương nương là một chủ tử tốt, nàng không nên cứ chết đi như vậy.” Mặc Diệp nói đến đây, lại quay đầu nhìn hậu điện còn chưa tắt đèn.
Dương Quỳnh cảm thấy, Mặc Diệp đối với Khang phi giống như hoàn toàn tôn kính cùng sùng bái, bỏ qua quan hệ chủ tớ giữa bọn họ, có lẽ còn xảy ra những chuyện khác.
“Keng keng keng!” Xa xa truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, đêm đã canh ba. Mặc Diệp thoáng nhìn sắc trời, nói: “Ta phải trở về. Dương cô nương, tuy rằng ngươi không phải tỷ tỷ của ta, nhưng niệm tình hai tháng cùng nương nương sống nương tựa lần nhau, hãy khuyên nhủ nương nương. Đại ân đại đức, Mặc Diệp nhất định báo đáp.”
Dương Quỳnh thấy hắn ngôn từ khẩn thiết, cũng có chút động dung. Chẳng qua lời đáp ứng cũng không nói ra miệng, chỉ khẽ gật đầu. Mặc Diệp nhẹ thở một hơi, ôm quyền nói: “Đa tạ. Nương nương có gì phân phó, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ta biết. Nương nương biết cách liên hệ với ta. Cáo từ.” Nói xong, bóng người lóe lên, nhảy lên tường, chuyển mình hai ba cái đã không thấy bóng dáng.
“Oa! Khinh công quá đẹp!” Dương Quỳnh bắt đầu tính toán khi nào rảnh cùng đệ đệ này học một ít, miễn cho về sau trèo tường rơi xuống đất.
Hôm sau, Khang phi như cũ rời giường, dường như buổi tối hôm qua hết thảy đều là Dương Quỳnh làm một giấc mộng. Dương Quỳnh hiện tại suy nghĩ, Khang phi làm như vậy, rốt cục là vẫn đang dò xét nàng? Hay thật sự không muốn sống. Hoặc là giả dụ, tình huống căn bản không dọa người như Khang phi nói. Thiên cổ gian nan duy nhất tử (). Có thể sống ai mà không muốn sống? Người muốn chết nàng chưa từng thấy qua.
() Thiên cổ gian nan duy nhất tử: Việc đời khó nhất trên đời là chết.
Một ngày cứ như vậy bình an trôi qua, bởi vì hôm qua không ngủ được, Dương Quỳnh thấy Khang phi đi ngủ, cũng sớm lên giường. Có điều trong lòng nàng vẫn không an tâm, cho nên cũng không cởi quần áo, mặc nguyên mà ngủ. Con dao găm dùng để cắt thịt nàng vẫn giấu trong tay áo.
Nửa đêm, nàng lại bị tiếng tay áo phất gió làm bừng tỉnh. Tuy ở cổ đại không có võ công “Kê ty thần khuyển thụ dạ ()”, nhưng ở hiện đại tiếp nhận huấn luyện đặc công cũng không phải để chơi. Nàng lập tức trở mình xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ trong phòng thành một cái khe nhỏ. Đêm nay trăng sáng tỏ, ánh sáng tỏa khắp nơi, chiếu lên sân sáng ngời. Một bóng đen rơi xuống trong nội viện, dựa vào trí nhớ, Dương Quỳnh phán đoán người này không phải Mặc Diệp.
() “Kê ty thần khuyển thụ dạ” Khi luyện công đạt đến cảnh giới nhất định có thể đạt được cảm giác. Ví dụ như trên mái nhà có một con chim sẻ thì người ở trong phòng sẽ cảm nhận được.
Thích khách sao? Nói không căng thẳng là giả. Ở hiện đại đánh nhau đã thành thói quen, cũng không biết căng thẳng là gì. Nhưng đến cổ đại, nàng còn chưa cùng bất luận người nào giao thủ. Chính mình vẫn dùng súng lục, hiện tại cầm dao găm cùng người liều mạng, phần thắng thật sự không nắm chắc. Hôm qua nhìn thấy thân thủ Mặc Diệp, quả nhiên võ công cổ đại thật sự dọa người.
Ngay khi nàng đang nghĩ ngợi lung tung, bóng đen đã đi tới cửa hậu điện, xuyên qua khe cửa nhìn tình hình bên trong. Chắc hẳn là vậy, bên trong tối đen, cái gì cũng không thấy. Người kia nghiêng lỗ tai lắng nghe, tựa hồ nghe thấy Khang phi đã ngủ, vì vậy rón rén đẩy cửa phòng. Khang phi ở nội thất, bóng đen đẩy cửa ra, lách mình tiến vào, thuận tay đóng lại.
Dương Quỳnh ở một gian phòng khác trong hậu điện. Từ lúc bóng đen tới gần hậu điện, nàng liền từ cửa sổ phía sau phòng mình leo ra ngoài, đi tới cửa sổ phía ngoài phòng Khang phi, đem cửa kéo lên, nhảy vào trong. Nàng đối với hoàn cảnh nơi này so với hắc y nhân quen thuộc hơn, bởi vậy vào đến nội thất, lập tức trốn ở bên giường, thân mình nằm xuống thật thấp.
Khang phi ngủ cũng không trầm. Làm người ăn bữa nay lo bữa mai, nếu như có thể ngủ được như con lợn chết, thì đó cũng là một loại bản lĩnh. Vừa nghe thấy động tĩnh, Khang phi lập tức mở mắt. Hai mắt như hồ nước mùa thu chớp động, dựa vào thân hình, nàng đoán được là Dương Quỳnh. Dương Quỳnh cũng thấy Khang phi muốn đứng dậy, nàng làm thủ thế chớ có lên tiếng, liền bắt đầu trốn. Khang phi thấy thế, vốn dĩ muốn đứng lên, lại nằm xuống giường.
Vừa nằm xuống, bóng đen liền đi vào nội thất. Nhìn thấy Khang phi trên giường, hắn tiến đến một bước, trong tay xuất hiện một cái khăn lụa trắng. Cũng không kịp thấy hắn ra tay thế nào, khăn lụa đã quấn quanh cổ Khang phi. Dương Quỳnh ở bên cạnh trơ mắt nhìn, không nghĩ đối phương lại ra tay nhanh như vậy! Đây là loại võ công gì? Vừa hơi sững sỡ, hắc y nhân đã bắt đầu siết chặt khăn lụa. Lúc này Dương Quỳnh mới lấy lại tinh thần, chân duỗi ra, trong tay cầm dao găm, thoáng cái liền cắt đứt khăn lụa. Dường như là cùng lúc, Khang phi được tự do liền thắp đèn. Đối với điều này, Dương Quỳnh vẫn rất kì quái. Nàng cảm giác Khang phi như làm ảo thuật, bất cứ lúc nào đều có thể chuẩn xác tìm tới cây đèn, đồng thời lập tức thắp lên.
Ánh sáng lóe lên, chiếu sáng cả phòng, hình dạng bóng đen hiện ra. Một nam tử mặc y phục đen, khăn lụa đen che mặt.
Hắc y nhân cũng nhìn rõ, hóa ra trong phòng còn ẩn núp một người. Dương Quỳnh thấy đối phương hai mắt nhìn thẳng, dường như là đang suy nghĩ vấn đề động thủ hay đào tẩu. Dương Quỳnh nội tâm bồn chồn, nhìn thân thủ của hắn, vẫn là để hắn đào tẩu tốt hơn, vì vậy trong lòng âm thầm niệm Phật, nhanh đi đi, nhanh đi đi, a di dà Phật, a di đà Phật!
Đang niệm, hắc y nhân đã quyết định, vung đao hướng Dương Quỳnh bổ tới. Dương Quỳnh vừa thấy niệm Phật phản tác dụng, âm thầm uất ức. Dao găm hiện ra trong tay, làm sao có thể cùng binh khí của đối thủ so sánh, nó ngắn đến dáng thương, không cách nào đỡ được một đao của đối phương, chỉ có thể né tránh. Vì vậy hắn chém một cái, nàng tránh một cái, ngược lại, đánh cũng rất náo nhiệt.
Dương Quỳnh trong lòng sợ nhất là đối phương sử dụng chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng các loại gì đó, nàng liền hoàn toàn không có cách. Kết quả của việc đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp chính là, đối phương tung một chưởng, nàng cũng sẽ cảm giác được bên kia muốn phát nội công gì đó, đem mình đánh bay. Thế nhưng càng đánh, nàng phát hiện người kia tuy rằng dùng đao rất nhanh, rất tàn nhẫn, nhưng chiêu thức không phải động tác võ thuật, càng không có nội lực. Từng chiêu thức ngắn gọn hữu hiệu, đều là nhìn đâu đánh đó. Loại đấu pháp này rất giống loại Dương Quỳnh được huấn luyện, vì vậy trong lòng nắm chắc, tinh thần lên cao, thân thủ cũng càng thêm linh hoạt.
Hai người đánh từ trong phòng ra ngoài sân, mỗi lần hắc y nhân tấn công đều bị Dương Quỳnh né tránh chuẩn xác. Đối phương đánh một lúc thấy không có cơ hội, liền đánh giả một chiêu, xoay người leo lên tường. Dương Quỳnh không biết khinh công, thấy người kia muốn chạy, không kịp nghĩ nhiều, dao găm trong tay bay ra, đâm thẳng vào bắp chân của hắc y nhân. Hắn đứng không vững, “Bịch” một tiếng rơi xuống đất. Dương Quỳnh không nói hai lời, một cước đạp lên người hắn, một tay vặn tay đối phương, một tay sờ eo mình, sờ nửa ngày mới nhớ, chính mình xuyên không, trên eo đã không còn còng tay.
Nàng thò tay sờ trong áo hắc y nhân, chạm đến dây thừng hắn dùng mưu sát Khang phi, hai ba cái đem người kia trói chặt.
“Đánh ngất hắn.” Dương Quỳnh quay đầu lại, đã thấy Khang phi khoác áo choàng, đứng ở cửa. Dưới ánh trăng mờ mịt, dung nhan xinh đẹp của nàng trở nên mông lung, huyền ảo.
Dương Quỳnh cổ tay bổ xuống sau gáy người kia, hắn rên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi theo bổn cung tiến vào.” Khang phi trở lại trong phòng ngồi xuống, gọi Dương Quỳnh bước vào, ý bảo nàng cũng ngồi.
“Không nghĩ tới ngươi lại có bản lĩnh như vậy, trước kia bổn cung đúng là đánh giá thấp ngươi.” Khang phi ôn hòa nói, làm Dương Quỳnh không nhìn ra manh mối.
“Nương nương, nô tỳ đã từng nói qua, trước khi tới đây, nô tỳ là hộ vệ. Một chút chuyện này không đáng là gì, có điều chính là kiếm miếng cơm ăn.” Dương Quỳnh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thở dài. Nếu như vừa rồi không phải hắc y nhân vô tâm tham chiến, bị nàng thuận lợi ám toán, nói không chừng người bây giờ gục xuống chính là nàng.
Khang phi nhìn nàng hỏi: “Vậy bây giờ nên làm gì?”
“Nô tỳ tùy ý nương nương phân phó.”
Khang phi nhìn hắc y nhân, lại nhìn Dương Quỳnh, “Người này sống hay chết đều rất phiền toái. Việc này không thể để lộ, bằng không mạng của ngươi cũng không giữ được. Như vậy hiện tại, ngươi muốn làm thế nào?”
Dương Quỳnh nghe xong liền bối rối. Đây là ý gì? Sống hay chết đều không được, còn hỏi ta làm thế nào? Hiện tại là địa bàn của ai? Nếu như ở hiện đại, làm sao ta còn không giải quyết được một người? Thế nhưng đây là trong hoàng cung cổ đại, ta nào có biện pháp? Nương nương thoạt nhìn không nhanh không chậm, không phải đang trêu ta chứ?
() Thiên cổ gian nan duy nhất tử.
Trích từ tác phẩm “Đề Tức phu nhân miếu” của thi nhân Đặng Hán Nghi, đời nhà Thanh.
“Sở cung thung tảo mi đại tân, chích tự vô ngôn đối mộ xuân.
Thiên cổ gian nan duy nhất tử, thương tâm há độc Tức phu nhân.”
- Tức phu nhân, thời Xuân Thu, Tức Hầu phu nhân. Sở Phạt Tức đoạt Hầu phu nhân về hậu cung. Khi Sở Vương xuất cung, Tức phu nhân thấy phu quân mình thủ ở cửa thành, tự sát mà chết. Thiên cổ tới nay, người người khó đối mặt nhất là một chữ “Chết”, nhưng Tức phu nhân lại có thể ung dung tuẫn tình mà chết, có điều, người thế gian thương tâm đau buồn, há lại chỉ có một Tức phu nhân? “Thiên cổ gian nan duy nhất tử” có thể dùng để ca ngợi sự ung dung hy sinh bi tráng hào hùng, cũng có thể dùng để hình dung người đang đối diện với bước ngoặt sinh tử, nội tâm mâu thuẫn, đau khổ, giày vò.
() Kê ty thần khuyển.
- Trích từ “Tam Tự kinh”, nguyên văn: “Khuyển thụ dạ, kê ti thần. Chó không học, sao làm người.Tàm thổ ti, phong nhưỡng mật. Người không học, không bằng vật.”
- Ở phương Đan Điền giảng trong sách có một loại võ công là “Kê ty thần khuyển thủ dạ” chỉ khi luyện công đạt đến cảnh giới nhất định có thể đến cảm giác. Ví dụ như trên mái nhà có một con chim sẻ thì người ở trong phòng sẽ cảm nhận được. Giống như một loại hư ảo, vì trên thực tế chưa từng thấy cao nhân nào như vậy.