Tại một bệnh viện ở New York...
Giang Cẩn Huyên đứng bên ngoài cùng với một nhân viên FBI.
Cô thở dài, tại sao cô luôn gặp mấy chuyện xúi quẩy như thế này chứ.
Cũng may lúc nãy cô gọi cho Kiều Nhan Ngọc, thì biết là cô ấy đang ở nơi an toàn, chứ không giờ này thể nào cô cũng cuống lên.
Cô ngồi trước phòng phẫu thuật, rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Vốn dĩ cô có thể đi tìm Nhan Ngọc sau khi sơ cứu cơ bản cho Claire, nhưng vì bản tính hay lo chuyện bao đồng, rồi còn lo xa cho người khác, nên cô đã ngỏ ý muốn tới bệnh viện xem tình hình.
Có điều, Claire đã trúng đạn, thì không biết...người đàn ông đứng cùng cô ở hành lang kia có xảy ra chuyện không nhỉ ?
Giang Cẩn Huyên luôn cảm thấy rất lạ, vì chỉ gặp nhau lần, nhưng cô lại thấy anh ta rất quen thuộc, hệt như cảm giác lần đầu gặp cậu bé năm trước....
.....
Tại một căn phòng bí mật ở New York...
“Ông nói đi, có chuyện gì mà đích thân ông phải tới đây vậy ?” – Trịnh Tử Mặc đi thẳng vào vấn đề.
William cho người lấy ra một tập tài liệu, rồi nói : “Cậu là con trai của đặc vụ Trịnh Tử Hoàng đúng không ?”
Trịnh Tử Mặc vẫn tỏ ra bình tĩnh : “Tôi là Ryder Miller, chẳng phải ông biết rất rõ rồi sao ?”
“Tôi đã tin cậu, cho tới khi nhìn vào hồ sơ của Joshep, tôi mới biết tới Laura Miller, mẹ của cậu” – William nhấp một ngụm trà, rồi lạnh lùng nói.
“CIA chắc hẳn không rảnh để tìm hiểu những điều này nhỉ ?” – Anh đối chất với ông.
“Trịnh Tử Hoàng đã hợp tác với một trong những đặc vụ giỏi nhất của chúng tôi năm trước, Joshep, để tìm ra chân tướng đằng sau tổ chức bán vũ khí của David Hayato.
Sau đó, cả gia đình Joshep qua đời, Tử Hoàng cũng vậy, nhưng điều kì lạ là tôi không thể tìm ra tung tích của con trai anh ta.
FBI giấu kín chuyện này, tôi cứ ngỡ rằng cậu nhóc đó đã chết, nhưng giờ thì suy đoán của tôi chắc đã đúng rồi nhỉ.
Cậu, Ryder Milller và Trịnh Tử Mặc là một, đúng chứ ?”
“Không ngờ ông lại tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ như vậy.
Đúng, tôi là Trịnh Tử Mặc, con trai của đặc vụ Tử Hoàng và Laura Miller.
Như ông cũng biết, tôi vẫn đang dõi theo phi vụ Masaki Ako và WS, để tiếp tục bí ẩn mà bố tôi và chú Joshep chưa thể tìm ra” – Trịnh Tử Mặc nhướn mày.
William thở dài, rồi nói : “Nếu tôi nói con gái của Joshep vẫn còn sống, cậu có tin tôi không ?”
Trịnh Tử Mặc bỗng khựng lại.
Anh đặt tách trà xuống : “Tôi không hiểu ý ông, William”.
“Đừng lảng tránh.
Tôi biết năm trước, Joshep đã dẫn cô bé tới nhà cậu, và chắc chắn đứa trẻ đó và cậu đã gặp nhau”.
“Tôi nghĩ ông biết rất rõ, đem người chết ra đùa giỡn không phải là ý hay đâu” – Trịnh Tử Mặc đang rất bình tĩnh để đối chất với ông.
Anna vẫn còn sống ? Đây là chuyện hoang đường gì đây chứ ?
“Chẳng phải cậu rất mong nhớ cô bé đó sao ? Tôi biết, năm nào cậu cũng ra viếng mộ gia đình Joshep.
Cậu không thắc mắc gì về mấy bó hoa đó sao ?”
“Tôi nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta nên kết thúc tại đây” – Trịnh Tử Mặc định đứng bật dậy, thì William giữ lại :
“Tập tài liệu tôi mang tới, mở ra xem đi”.
Trịnh Tử Mặc im lặng một lúc, rồi ngồi xuống, mở ra tập tài liệu mật.
Bên trong là tài liệu về Anna, cô bé năm trước anh gặp....
“Cô bé này, vẫn còn sống.
Cậu đã gặp cô bé rồi đấy” – William dựa người ra ghế.
Trịnh Tử Mặc lật những tập tài liệu dày kia, bất giác dừng lại ở một trang.
Anh sững người :
“Đây...đây là...”
Tay anh dừng lại ở một tấm ảnh.
Đó là ảnh thẻ của Giang Cẩn Huyên, nữ bác sĩ mà anh đã gặp hôm nay...
William nói tiếp : “Cuối tập tài liệu, có mẫu vân tay của con bé lúc con bé tuổi.
Nếu chưa tin, cậu có thể đem đi so sánh với vân tay của cô bác sĩ đó.
Với một đặc vụ chuyên nghiệp như cậu, việc lấy mẫu vân tay của cô gái ấy không khó đâu nhỉ ?”.
Trịnh Tử Mặc vẫn không thể tin vào mắt mình.
Cô bé anh mong ngóng năm nay, vậy mà vẫn còn sống sao ?...
“Và bây giờ, là thỉnh cầu của tôi, mong cậu có thể đáp ứng...” – William đứng dậy, cúi người.