Kiều Nhan Ngọc sợ hãi, cô dường như đã hiểu ra vấn đề.
Có kẻ muốn hại cô.
Gã đàn ông kia mở toang cửa ra.
Cô có thể nhận ra đó là một gã nhân viên của quán bar này, trông cái vẻ mặt thèm thuồng kia của hắn, cô càng thấy kinh tởm hơn.
Nhưng cái cơ thể chết tiệt này, nó đang lấp hết mọi lí trí của cô.
“Không...” – Kiều Nhan Ngọc đập vỡ chai rượu trắng kế bên, rồi dùng mảnh chai đâm thẳng vào cánh tay mình.
Máu bắt đầu tuôn ra, nhưng đổi lại là một sự tỉnh táo nhất thời.
Nhân cơ hội này, cô lao tới đẩy mạnh gã kia, rồi chạy ra ngoài.
Gã nhân viên hốt hoảng, gọi điện cho những kẻ khác : “Cô ta trốn rồi, mau đuổi theo”.
Kiều Nhan Ngọc thở dốc, cô cố gắng dùng hết sức bình sinh lết ra chiếc ô tô của mình ngoài bãi đỗ.
Đầu óc cô bắt đầu trống rỗng.
Trông thấy chiếc xe Ford đen trước mặt đang mở cửa, cô liền chạy vào trong cầu cứu.
Đúng lúc này, Aaron đang đứng nghe điện thoại ở sau xe.
Trông thấy một người phụ nữ chạy vào, anh liền hốt hoảng : “Ê này !!”
Anh chạy ra cửa xe, nhìn thấy Kiều Nhan Ngọc cả người tái mét, máu lại đang chảy ra rất nhiều, Aaron có chút bàng hoàng.
Nhưng anh vẫn nhận ra đây là cô gái tài phiệt đã quát anh lúc trước ở New York.
“Này, cô có sao không ?”
“Cứu...tôi” – Kiều Nhan Ngọc túm lấy bả vai anh, ra sức cầu xin.
Aaron nhìn thoáng qua, có mấy gã đang lùng sục xung quanh, liền nói : “Cố chịu đựng một chút” rồi đóng sầm cửa xe lại.
Mấy gã kia cuối cùng cũng đã tìm tới anh : “Này, có thấy một cô gái châu á, mặc một bộ vest đen đi ngang không ?”
“Không” – Aaron lạnh lùng đáp.
“Nhưng rõ ràng cô ta đã chạy ngang qua đây...”
Aaron trừng mắt, đe dọa : “Muốn chết à ?”
Trông cái vẻ mặt đáng sợ ấy của anh, mấy gã tôm tép đó rụt cả người.
Chúng liền bảo nhau đi chỗ khác tìm.
Sau khi bọn chúng đi, Aaron bước qua ghế lái, rồi mở cửa xe bước vào.
Trông Kiều Nhan Ngọc đang nằm bất động ở ghế sau, như thể đang chống chịu với cảm giác gì rất kinh khủng vậy, Aaron liền sốt ruột, chạm tay vào cổ cô để kiểm tra mạch.
“Khỉ thật” – Mạch đập có vẻ không ổn.
Anh định liên lạc với đồng nghiệp, thì cô nắm lấy tay anh :
“Cứu...tôi...”
Aaron trông thấy cảnh này, thật sự có phần rối rắm.
Vì có lẽ đây là trường hợp đầu tiên anh gặp trong suốt năm qua.
Lúc này, Adam, đồng nghiệp của anh nhấc máy : “Đây là Adam”.
“Adam, thằng nhóc nhà cậu.
Nghe này, tình hình là như thế này...”
Sau khi nghe vắn tắt mọi chuyện, Adam liền vò đầu :
“Với tình trạng anh miêu tả, thì cô ấy sắp không chịu nổi rồi”.
“Tên nhóc quỷ này, giờ phải làm sao ?”
“Không thể để cô ấy tự kháng thuốc được.
Đó là thứ thuốc gì, anh hẳn cũng biết mà đúng chứ ? Vị trí hiện tại của anh tới bệnh viện cũng mất phút, không kịp đâu” – Adam nghiêm giọng.
Aaron vò đầu, rồi cúp máy : “Rồi”.
Nhìn qua cô gái đang mất dần ý thức sau ghế, anh tặc lưỡi : “Mẹ kiếp.
Chẳng lẽ phải làm vậy thật sao ?”
Kiều Nhan Ngọc bật khóc vì đau đớn.
Cô mất dần lí trí, run rẩy nắm lấy tay Aaron : “Tôi muốn...”
Aaron thở dài, rồi kéo lỏng cà vạt ra : “Vì mạng sống của cô, nên tôi phải làm vậy.
Đừng rủa tôi đấy”.
Anh bước xuống ghế sau.
Trông thấy cô thế này, Aaron lẩm bẩm : “Vì mạng sống, vì mạng sống.
Lạy chúa”.
Kiều Nhan Ngọc lúc này đã mất hoàn toàn ý thức.
Cô vươn tay kéo Aaron sát lại gần mình, Aaron cảm thấy cảm giác này rất khác lạ.
Anh cũng không tự chủ được, mà đặt lên môi cô nụ hôn cháy bỏng.
Khắp người Nhan Ngọc nóng ran, nụ hôn đó như thỏa mãn được cảm giác bức bối từ nãy đến giờ của cô.
Aaron cảm thấy bản thân mình đang mất khống chế.
Chuyện quái gì đây chứ ? Rõ ràng anh tới để uống rượu với bạn cũ, thế mà giờ đây...
Nhưng tiếng rên yêu kiều của Nhan Ngọc đã đánh bay luồng suy nghĩ đó của Aaron.
Anh cố ổn định nhịp tim của mình, cảm giác lúc này đúng thật là chưa từng có trước đây.
Nhan Ngọc buông tay khỏi bả vai anh, bắt đầu cởi bộ vest nóng bức trên cơ thể ra.
Aaron nâng cằm cô lên, hôn lấy vùng xương quai xanh đang lộ rõ ra.
Những thứ vướng víu được rũ bỏ hoàn toàn.
Nhìn thấy cơ thể hoàn mĩ trước mắt, Aaron có chút ngượng ngùng, anh chợt cảm thấy may mắn vì xe của anh cách âm rất tốt.
Dù bên ngoài trời đang rất lạnh, nhưng bên trong chiếc xe, không khí vẫn đang nóng dần lên.