“Thế đấy.
ngày nữa là đám cưới của hắn và Ashley rồi.
Cậu nói xem chúng ta có nên tới không ?” – Kiều Nhan Ngọc ngồi ở phòng khách nhà Cẩn Huyên, hằn học nói.
Giang Cẩn Huyên mang tới một nồi mì bò, rồi đáp :
“Chuyện này kể cũng khó.
Nhưng Ashley cũng đã gửi thiệp cho tớ rồi đấy”.
“Hả ? Cậu ấy gửi cho cậu sao ? Mà cũng đúng, ngày trước hai người cũng chơi với nhau thông qua tớ kia mà.
Ashley hồi đại học, là hoa khôi của trường đấy”- Nhan Ngọc hí hửng nói.
“À, cái lần mà mấy gã nam sinh viên trường cậu cãi nhau xem cậu và Ashley, ai đẹp hơn đấy hả ?” – Giang Cẩn Huyên ăn một đũa mì, rồi đưa cho bạn thân.
Kiều Nhan Ngọc gật gù :
“Đúng đấy.
Hồi đó ấy hả, chúng tớ....Ưm !!” – Kiều Nhan Ngọc bỗng thấy choáng váng, cô lao nhanh vào phòng tắm, rồi nôn hết mọi thứ ra.
Giang Cẩn Huyên lo lắng :
“Nhan Ngọc, cậu ổn không đấy ?”
“Ưm....Tớ đau đầu...Dạo gần đây, cứ hay bị buồn nôn.
Chỉ cần nhìn thức ăn thôi là đã muốn...Ưm”
“Haizz con bé này !! Đừng có nôn vào đây !!’ – Giang Cẩn Huyên la oai oái”.
....
“Sao rồi ? Đưa tớ xem”- Giang Cẩn Huyên hối.
Kiều Nhan Ngọc mặt mày tái xanh, đưa cho cô que thử thai.
Cẩn Huyên nhìn xong thì tá hỏa :
“Gì...gì thế này ?”
“Hic...thử lại lần rồi mà vẫn vậy...Cậu có mua nhầm không đấy” – Kiều Nhan Ngọc vớ lấy hộp que thử thai.
“Đồ dở hơi này ! Nói vậy mà nghe được à ? Lấy từ văn phòng của tớ ra đấy” – Giang Cẩn Huyên gõ đầu cô.
“Haizz không biết đâu.
Đang yên đang lành....” – Kiều Nhan Ngọc rối cả lên.
Cô không nghĩ là sau cái lần “mặn nồng” trong xe ô tô với Aaron lúc ấy, lại bị dính một phát như thế này.
“Giờ làm sao đây chứ !!” – Giang Cẩn Huyên cũng phát bực, cô nhìn bạn thân mình.
...
“Sao ? Có thai á ?” – Trịnh Tử Mặc nghe điện thoại.
Giang Cẩn Huyên ở đầu dây bên kia ngán ngẩm :
“Ừ, em cũng không nghĩ là nhanh như thế.
Chuyện ngoài ý muốn mà em lo, giờ thì nó xảy ra rồi.
Aaron có ở đấy không anh ?”
“Không.
Anh ấy vừa ra ngoài làm nhiệm vụ”.
“Thế thì gay thật.
Nhan Ngọc bây giờ còn chưa hoàn hồn”.
Giang Cẩn Huyên bất lực nhìn bạn thân đang ngồi thần ra ở phòng khách.
Kiều Nhan Ngọc cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô cũng có chút lo lắng.
“Thế này đi, chờ đến khi Aaron quay về, anh sẽ nói anh ấy tới nhà Nhan Ngọc.
Em trông chừng cô ấy nhé” – Tử Mặc đưa ra lời đề nghị.
“Được rồi.
À mà...”
“?..”
“Anh đang làm nhiệm vụ nhỉ ? Cẩn thận nhé”.
Tử Mặc phì cười : “Anh biết rồi” rồi cúp máy.
Claire bước vào văn phòng, rồi nói : “Vừa nói chuyện với cô bác sĩ đó sao ?”
“Ừ.
Còn cô thì sao ?”
“Tôi có thông tin về Amber rồi đây.
Cô ta đang làm lính đánh thuê cho bọn WS”.
Trịnh Tử Mặc nhìn đống tài liệu trên bàn, rồi nhớ lại lần trước....
(Hồi tưởng)
“Chà, Ryder.
Anh biết tôi không phải là kiểu người nhiều lời mà”.
Trịnh Tử Mặc thả Khúc Uyển Du ra, chợt cô ta nói :
“Rời khỏi cô gái kia đi”.
Tử Mặc khựng lại.
Anh nhặt khẩu súng lên, rồi nói : “Cô nói gì ?”
“Nữ bác sĩ ở bệnh viện Washington.
Rời khỏi cô ta đi.
WS đã nhắm tới cô ta, đằng nào cũng coi như xong”.
“WS ? Cô đang làm việc cho David ?”- Tử Mặc lao tới hỏi cung cô.
Uyển Du nở nụ cười ranh mãnh : “Anh là VIP của tôi.
Không đúng à ? Đây là thông tin quý giá nhất mà tôi cho anh đấy, Ryder.
Còn lựa chọn là ở anh.
Giờ thì buông tôi ra được chưa ? Nếu anh không muốn bị người của tôi cho ăn kẹo đồng”.
Tử Mặc liếc nhìn, anh đã thoáng thấy nòng súng của khẩu M ở góc trên tòa nhà.
Anh buông cô ả ra, rồi nói : “Nếu cô và lão kia dám đụng vào cô ấy, dù có đào cả Trái Đất này, tôi cũng sẽ khiến cho các người trả giá”.
Khúc Uyển Du trầm xuống, cô ta quay lưng : “Tôi hiểu rồi.
Giờ thì anh quay về đi.
Đấu súng với người của WS ở chỗ này, không phải ý hay đâu”.
(Kết thúc hồi tưởng)
“Vậy à ?”- Tử Mặc đáp lại Claire.
Claire thấy vậy, thì nói :
“Tôi sẽ cố gắng điều tra thêm.
Mà này, Aaron trở về rồi đấy.
Bị thương nhẹ ở vai”.
Trịnh Tử Mặc chợt nhớ ra có chuyện muốn nói, liền bảo : “Cô ở đây, tôi đi gặp anh ấy”.