Đối diện với người đàn ông trước mặt, khẩu khí của Giang Cẩn Huyên vẫn rất tốt.
Cô có cảm giác rằng mình đã từng gặp người này trước đây, nhưng hắn lại cho cô một cảm giác rất đau khổ…
James cười khẩy, hắn quay sang hỏi: “Cô biết tôi không phải là bệnh nhân từ khi nào?”
“Điều đó không quan trọng.
Ông là ai? Mau ra khỏi chỗ đó ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát”- Giang Cẩn Huyên hăm dọa hắn.
Hắn không có vẻ mặt gì lạ lẫm, khuôn mặt nảy ra ý định thăm dò cô:
“Bác sĩ, tôi khuyên cô tốt nhất hãy im lặng rời khỏi đây đi.
Cô còn trẻ, không nên xen vào mấy chuyện này làm gì”.
“Vậy sao? Nhưng tôi lại không phải là kiểu người nhắm mắt làm ngơ” – Giang Cẩn Huyên mỉm cười.
Bỗng James nhìn thấy tia laze đỏ đang chiếu vào tay mình.
Một chấm, hai chấm, rồi lại thêm nhiều chấm laze đỏ khắp cơ thể.
Hắn ngờ ra, rồi cười: “Là FBI sao? Thú vị đấy.
Cô cũng không phải dạng vừa đâu, bác sĩ”.
Hắn xoay người, dùng bàn để làm lá chắn, rồi lao vút về phía Giang Cẩn Huyên.
Cô ngẩn người, rồi quay người bỏ chạy.
Nếu để hắn bắt được, cô sẽ làm con tin, như vậy chỉ tổ làm cản đường FBI mà thôi.
Claire ở bên ngoài nhắm súng, thấy vậy thì vội vàng nói:
“Hắn…hắn nhanh quá!! Mau báo cáo tình hình cho tôi!! Ryder, anh đi đâu!?”
Cửa Tây bệnh viện là một khu vực không thông với tòa nhà, nên khu đó rất vắng người.
Giang Cẩn Huyên không dám kêu lớn, vì cô không muốn ai bị cuốn vào phi vụ nguy hiểm như thế này.
Cô chạy về phía hầm để xe của cửa Tây, thì làm rơi điện thoại xuống đất.
Cô lưỡng lự một chút, thì thấy James đã đuổi theo đến nơi.
Cô vội tìm cho mình chỗ trốn trong hầm để xe, cách hắn vài chục bước chân, rồi dùng tay che miệng mình lại để không phát ra tiếng…
Nhận ra hầm để xe không có ai, James bắt đầu lôi súng ra.
Hắn lắp giảm thanh vào, rồi lùng sục khắp xung quanh.
Hắn biết rằng FBI sẽ không đột nhập vào đây được, vì nơi này cần có thẻ nhân viên, mà hắn thì đã có được thẻ lúc đánh ngất bảo vệ.
Hắn bắt đầu tìm kiếm Giang Cẩn Huyên.
“Bác sĩ, tôi khuyên cô tốt nhất nên ra đây đi.
Cô càng trốn lâu, thì một khi lũ nhân viên bệnh viện kéo tới, tôi không chắc mình có thể tha cho họ đâu”.
Giang Cẩn Huyên ngồi một góc tối của hầm xe, cô vừa chắp tay, vừa run rẩy: “Chỉ một chút nữa thôi…”
Điện thoại bị rơi ở kia của cô bỗng reo lên, James nghe vậy thì vội chạy đến.
Là Trịnh Tử Mặc gọi đến.
Hắn cười khẩy, rồi nhấc máy:
“Là cậu à?”
“…” – Đầu dây bên kia, Tử Mặc không có động tĩnh gì.
Hắn định dùng Giang Cẩn Huyên để dụ anh ra, bèn nói:
“Tao đang giữ con tin ở bệnh viện này.
Nếu mày muốn cứu nó, thì đưa hồ sơ bệnh án của mày trước kia ra đây…”
“Ờ, vậy sao?” – Tiếng nói vọng ra sau lưng của James.
Hắn bất ngờ, quay lại thì thấy Tử Mặc lao ra từ đằng sau, đá cho hắn một cú vào ngực.
Nhưng nhờ vào thân thủ nhanh nhạy, hắn đã dùng tay đỡ được.
Trịnh Tử Mặc nhặt điện thoại của Cẩn Huyên lên, rồi lạnh lùng nói:
“Chiêu này cũng hèn quá rồi đấy, James”.
James nhìn thấy Tử Mặc, thì nghiến răng: “Thằng nhãi khốn kiếp”.
Rồi lao tới tấn công anh.
Cả hai đôi co với nhau rất quyết liệt, James còn lôi súng ra, nhưng bị Tử Mặc chặn lại, đá văng khẩu súng ra xa.
James dùng đòn chân của mình khống chế Tử Mặc, nhưng anh đã nhanh hơn, nhảy lên đấm cho hắn một cú ngã ra đất.
Đang chuẩn bị gọi cho đồng đội đến cứu viện, thì Tử Mặc nghe được James lẩm bẩm:
“Mày quả thật…rất giống ả ta…”
“Ả ta?” – Tử Mặc nhướn mày, từ từ tiến lại gần hắn.
Hắn lại tiếp:
“Laura Miller, mẹ của mày, chính ả…” – Hắn đột nhiên bật dậy, đè Tử Mặc xuống đất.
Hắn vừa nghiến răng, đồng tử trở nên đục ngầu:
“Chính con ả đàn bà đó…Tao sẽ cho mày chết theo…Hự!!!”
Tiếng súng đột nhiên nổ lên, viên đạn sượt qua vai của James Stone.
Hắn quay lại, thì thấy Giang Cẩn Huyên đang run rẩy cầm khẩu súng của mình.
Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, nhưng rồi hắn cũng tỉnh táo lại, rồi bỏ chạy ra khỏi hầm xe.
Tử Mặc ngồi bật dậy: “Claire, mục tiêu đang chạy về hướng giờ!!”
“Ryder! Chúng ta bị phục kích rồi!! Người của David ở tòa nhà bỏ hoang gần đó đang nhắm bắn chúng ta!”
“Chết tiệt!” – Trịnh Tử Mặc nhìn bóng lưng của James chạy đi.
Hắn cũng không quên liếc nhìn Giang Cẩn Huyên, rồi nhanh chóng leo lên chiếc máy bay trực thăng đã được Khúc Uyển Du đưa đến.
“Khúc Uyển Du?” – Trịnh Tử Mặc ngỡ ngàng, anh không ngờ cô ả lính đánh thuê này lại làm việc cho David.
Khúc Uyển Du nháy mắt với anh, rồi lái chiếc trực thăng chở James tháo chạy.
Giang Cẩn Huyên ngồi sụp xuống, cô vẫn chưa định thần lại chuyện gì vừa xảy ra…Tử Mặc chạy đến bên cô: “Tiểu Huyên…”
“Em…em không sao? Nhưng còn USB, em đã thấy hắn cầm USB”.
“Yên tâm đi, anh đã lấy được rồi” – Trong lúc giao tranh với James, Tử Mặc đã nhanh chóng lấy được chiếc USB trong túi áo của James.
Nghe anh nói xong, Giang Cẩn Huyên buông súng, thở phào nhẹ nhõm: “Thật may là kế hoạch không bị xáo trộn mấy…Còn mọi người”.
“Claire? Ở đó sao rồi?” – Anh vội quay sang tai nghe.
“Aaron đây.
Chỉ có Ben bị thương nhẹ, còn lại không sao.
Nhưng James đã chạy trốn.
Còn nữa, Amber cũng có mặt…”
“Tôi hiểu rồi”- Nét mặt anh đanh lại.
Anh nhìn sang Cẩn Huyên: “Này, em…học được cách bắn súng hồi nào đấy?”
Giang Cẩn Huyên nhìn khẩu súng, rồi nói: “Hồi còn nhỏ, em đã từng thấy bố em thực hành, nên cũng nhớ mang máng…Không ngờ nó khó hơn em tưởng…”
“Vừa rồi em đã bảo vệ anh đấy, em có biết không?” – Anh nở nụ cười ôn nhu, rồi xoa đầu cô.
Cẩn Huyên tròn mắt nhìn anh: “Vậy sao? Em chỉ…”
“Cảm ơn em” – Tử Mặc mím môi.
…
“Ông không sao chứ, James?”- Khúc Uyển Du liếc nhìn James.
Trông hắn có vẻ trầm mặc.
“Không sao.
Mà này, Amber.
Masaki Ako có tìm ra điều gì mới trong quá trình theo dõi bọn FBI không?”
“Không.
Còn ông nữa, làm mất USB vừa nãy, David mà hỏi tới, thể nào cũng có rắc rối”.
Hắn nhìn ra cửa sổ, nở nụ cười ranh ma: “Tôi không nghĩ như vậy…Vì tôi nghĩ mình đã thu thập được một manh mối mới”.
Hắn nhắm mắt lại, vờ như nghỉ ngơi…Trong đầu hắn, hình ảnh Giang Cẩn Huyên cầm súng ngắm lấy mục tiêu, trông rất giống một người…
James lẩm bẩm: “ Bản sao của Joshep à? Không lý nào…”.