“Vậy à....” – Tử Mặc nhìn chằm chằm vào tài liệu của James Stone.
“Nhưng lúc anh xâm nhập vào WS, anh không thấy ông ta.
Vậy tại sao anh biết” – Giang Cẩn Huyên khó hiểu.
Tử Mặc chỉ điềm đạm đáp :
“Vì em trai ông ta, là kẻ đã giết mẹ anh”.
“H...Hả ?” – Cô bàng hoàng khi nghe xong lời này.
Anh lấy ra một tấm hình của mẹ, rồi nói : “Đây là mẹ anh”.
Giang Cẩn Huyên nhìn vào, đó là một người phụ nữ thuần Mỹ.
Có mái tóc vàng óng và đôi mắt rất đẹp.
Quả nhiên là mĩ nhân...Giang Cẩn Huyên gật gù : “Trông rất giống anh”.
“Bà ấy đã hi sinh năm trước, trong một nhiệm vụ ở Thượng Hải.
Khi ấy, Chris, em trai của James đã đụng độ với mẹ anh.
Cuối cùng cả hai ngã từ trên sân thượng xuống, không ai qua khỏi...Trên người bà ấy có vết đạn, đó là đạn từ súng của Chris”.
– Tử Mặc bấm qua màn hình có tên Chris Stone.
Giang Cẩn Huyên trông thấy thì bàng hoàng...
“Người này...”
Trịnh Tử Mặc trông thấy vẻ mặt thất thần của cô : “Em biết ông ta ?”.
“Đây là gương mặt thời trẻ của ông ta đúng không ? Đây...đây chính là người đàn ông em đụng phải năm trước, trước khi căn nhà bị cháy...Em vẫn còn nhớ, vì người đó có mái tóc bạch kim rất khác....”
“Nhưng....hắn đã chết trước đó năm...Lẽ nào”- Anh vội quay sang cô.
“Tiểu Huyên, em phải nghe anh...Kẻ giết bố mẹ em, anh nghĩ anh biết là ai rồi”.
“Anh...” – Trông vẻ mặt nghiêm trọng của anh, cô có chút run...
...
“James và Chris là anh em sinh đôi ? Nếu vậy thì gã mà em đụng trên phố...Là James ?”
Cô rưng rưng nước mắt, hận lúc đó không thể dùng súng bắn chết hắn...Tử Mặc lau nước măt cho cô : “Tiểu Huyên, anh biết em đang nghĩ gì.
Em là Anna, là cô bé ngây thơ, quậy phá và non nớt ngày ấy.
Vậy nên, những chuyện khiến em vấy máu như thế này, hãy để anh làm thay em, được không ?”
“Em....em...” – Cẩn Huyên khóc nức nở, gục đầu vào anh.
....
New York...
Adam và Claire đang đuổi theo một đám buôn vũ khí của WS.
Cả hai chạy trên góc phố, đuổi theo hai kẻ đáng nghi kia.
“Adam ! Góc phải !” – Claire nhìn sang góc phố bên kia, thấy một vóc người khá quen.
Adam lập tức nhảy lên nóc xe, rồi trèo lên tầng nhà bỏ hoang : “Claire, cô đuổi theo tên bên trái !”
Dồn tới một góc sân thượng, Adam rút súng ra : “Ngươi hết đường rồi”.
Người đó quay lại.
Bịt khẩu trang kín mít, thêm chiếc mũ lưỡi trai, khiến Adam không thể nhận ra đó là ai.
Hắn quay sang, rút súng chĩa vào anh.
Adam tặc lưỡi :
“Vẫn có gan chĩa sũng vào tôi ?” – Nói rồi anh bắn vào tay của hắn, khẩu súng rơi ra, anh lao tới khống chế đòn tay.
Nhưng hắn cũng xoay người để né đòn.
Chiếc khẩu trang vô tình rơi ra.
Gương mặt lộ ra khiến Adam sững người :
“Am....Amber ?”
Khúc Uyển Du cố tình né anh ra, rút dao : “Đứng yên đó”.
“Giọng nói này, đúng là em” – Adam lạnh giọng, lùi lại vài bước.
Khúc Uyển Du nhân lúc anh không để ý, nhặt khẩu súng lên bắn vào chân anh, khiến anh khuỵu xuống.
“Anh vẫn ngu ngốc như ngày nào, Adam” – Khúc Uyển Du lạnh lùng, tiến lại rồi chĩa súng vào đầu anh.
Adam hoàn toàn trống rỗng, anh nhìn cô :
“Bắn đi”.
Khúc Uyển Du sững người, không tin vào những gì mình vừa nghe.
Adam nhìn cô với đôi mắt thất vọng :
“Bắn đi, kế hoạch của em thành công rồi”.
Nhìn vào đôi mắt trống trải ấy, Khúc Uyển Du lỏng tay...Claire lúc này đã đuổi lên tới nơi, Khúc Uyển Du đành phải tháo chạy.
“Amber ! Đứng lại đó” – Claire nổ súng, nhưng đã để vuột mất.
Cô tặc lưỡi, rồi đỡ Adam dậy : “Cậu có sao không ?”
Adam gật đầu : “Ừ, tôi không sao”.
Khúc Uyển Du trốn vào một góc tường, rồi liên lạc với đồng bọn : “Là tôi, sao rồi ?”
“Giao dịch thành công, tôi trốn được ra cảng rồi.
phút nữa gặp”.
“Được” – Khúc Uyển Du dập máy.
Cô dựa vào góc tường, nghĩ đến gương mặt khi nãy của Adam, liền gõ vào đầu, nghiến răng nhớ lại câu nói khi nãy :
“Kế hoạch của em thành công rồi...”
Cô tức giận, đấm mạnh vào tường.
Nước mắt cô chợt lăn dài trên gò má đỏ ửng, bờ vai run rẩy vì chịu đựng một thứ gì đó...