Tử Mặc nhìn ra được người này không phải là một người phụ nữ tầm thường.
Anh nắm chặt tay Giang Cẩn Huyên:
“Đi thôi”.
....
Phòng làm việc của Luis Sandra...
Căn phòng rất gọn gàng, bên trên rất nhiều bằng khen của các trường đại học...Sandra ngồi xuống, chỉ lên tấm ảnh phía trên cùng.
Đó là tấm ảnh của bà và mẹ của Giang Cẩn Huyên, khi ấy mẹ cô vừa tốt nghiệp xong...
“Cái này...” – Giang Cẩn Huyên ngỡ ngàng.
Tử Mặc cũng có dịp nhìn thấy mẹ của cô lúc còn trẻ, quả đúng là giống đến kinh ngạc...
“Bà...biết cháu là ai sao?”- Cẩn Huyên quay sang.
Sandra đặt tách trà xuống, rồi nói:
“Anna.
Ta biết cháu từ khi cháu còn đỏ hỏn cơ”.
Nghe vậy, Giang Cẩn Huyên không khỏi bàng hoàng.
Bà lại tiếp:
“Ta là người huấn luyện mẹ cháu ở quân y, ta cũng biết rất rõ Joshep, bố của cháu.
Còn cậu trai này ấy à, FBI đúng chứ? Con trai của Laura?”
Trịnh Tử Mặc chỉ biết im lặng, rốt cuộc người phụ nữ này là ai vậy?
“Bà biết mẹ tôi?” – Anh khoanh tay hỏi.
“Tất nhiên.
Laura chính là con gái của bạn thân tôi, chuyện này chắc cháu không biết”.
Giang Cẩn Huyên hít thở sâu, ngồi xuống khẩn cầu: “Vậy...cháu muốn nhờ bà một chút..”
Sandra trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng nói: “Mẹ cháu không có bạn bè, đau lòng mà nói là như vậy, con bé là mọt sách rất đúng nghĩa.
Về mối quan hệ của nó, ta chỉ biết một người đàn ông tên là Chris Stone, cậu ta là người đơn phương con bé nhiều năm ở quân y, nhưng vì cấu kết với lũ tội phạm quốc tế mà bị đuổi học...”
“Chris...Chris Stone sao?” – Giang Cẩn Huyên chết lặng.
Đó là tên của em trai gã đàn ông tên James kia....
Trịnh Tử Mặc không khỏi hoang mang: “Bà nói thật sao?”
Sandra bình thản nói: “Đó là chuyện xưa như thời Napoleon rồi.
Anna, ta biết cháu còn sống, là nhờ William đã nói giúp.
Vậy nên, cháu cũng biết là mình sẽ gặp nhiều rủi ro chứ?”
Giang Cẩn Huyên vẫn chưa hoàn hồn về mối quan hệ của mẹ mình và Chris Stone, Tử Mặc thấy vậy liền bảo:
“Có lẽ tới đây thôi.
Xin phép” rồi kéo cô đi.
Sandra nhìn bóng lưng của hai người họ, trong lòng cảm thấy tiếc nuối cho Laura và Mai Ngọc:
“Hai đứa có thấy không? Anna và Tử Mặc đã lớn rồi...”
.....
Trở về nhà, Trịnh Tử Mặc nhận được một email nặc danh.
Đó là tài liệu về Mai Ngọc, Laura Miller hồi còn học ở quân y.
Giang Cẩn Huyên mím môi: “Đây là mẹ của anh?”
Tử Mặc nhìn cô, rồi nói: “Ừ, em thấy bà ấy rồi nhỉ?”
“Em đã thấy di ảnh của bà ấy, lúc đi viếng mộ...” – Tâm trạng cô có phần trùng xuống.
Ở ven đường cách chung cư nhà Tử Mặc m.
Có một chiếc xe màu đỏ đang đỗ gần đó.
Là xe của Phó Gia Minh.
Trông thấy Giang Cẩn Huyên và Trịnh Tử Mặc cùng bước vào sảnh chung cư, hắn tức đỏ mắt:
“Giang Cẩn Huyên, cô dám từ bỏ công việc để theo hắn?”
Tài xế của hắn ngồi ở phía trước, trông vậy thì lên tiếng: “Chúng ta nên làm gì đây ạ?”
“Mẹ kiếp! Tôi không muốn dính dáng tới WS nữa, chúng đã thủ tiêu đứa em gái của tôi.
Nhưng nghe bảo thân phận của gã đàn ông bao nuôi Giang Cẩn Huyên cũng không đơn giản”- Phó Gia Minh cắn răng.
Chuyện Masaki Ako thủ tiêu Phó Nghi An và Phó Nghi Huyền đã đến tai chủ tịch, đó như một lời cảnh cáo nếu Phó gia dám lật mặt với WS, điều đó làm chủ tịch và Phó Gia Minh cực kì lo sợ, vì chỉ cần sơ hở, là mất mạng như chơi.
Gã tài xế thở dài: “Ngài có thể làm theo ý mình.
Chẳng phải ngài chỉ muốn bác sĩ Giang thôi sao?”
Phó Gia Minh định đáp lời, thì điện thoại hắn reo lên.
Hắn hậm hực bắt máy:
“Alo?”
“Phó đại thiếu có vẻ rất quan tâm đến nữ bác sĩ đó nhỉ?”
Nghe giọng nói quen thuộc này, tay chân hắn bắt đầu run rẩy.
“Cô Ako...Cô đang?” – Hắn láo liên xung quanh, thì thấy sau gương chiếu hậu, một người phụ nữ đang lái xe moto, tay đang nghe điện thoại.
Không khó để hắn đoán cô ta là ai.
Hắn nuốt nước bọt, rồi điều chỉnh thanh âm:
“Cô theo dõi tôi?”
“Sao? Định làm gì? Kiện tôi? Tố cáo tôi? Anh nghĩ FBI và CIA sẽ bỏ qua cho anh tội quấy rối Giang Cẩn Huyên?” – Masaki Ako tặc lưỡi.
“FBI? CIA? Cô mới nói gì?”.
Truyện Hot
“Không biết à? Người phụ nữ mà anh đang theo đuổi, là bảo vật của FBI và CIA.
Còn gã đàn ông mà đi cùng cô ta, là át chủ bài của bọn chúng đấy.
Anh còn đòi đánh bại anh ta?”
“Đệt...Cô đang nói cái quái gì thế?”- Phó Gia Minh không tin vào tai mình.
Người phụ nữ tri thức đó, vậy mà thân phận lại khó lường như vậy sao? Còn gã đàn ông kia, chẳng trách hắn không tra ra được gì.
“Tùy anh.
Nhưng khuyên thật nhé, anh không có cửa với cô ta đâu.
Còn nữa, những tin nhắn anh quấy rối Giang Cẩn Huyên, tôi đang giữ chúng đấy.
Sẽ thế nào nếu tôi tung chúng lên mạng nhỉ?”
“Cô...Phó gia sẽ không cấp tài chính nữa!!” – Phó Gia Minh quát lớn.
Masaki Ako cười lớn, rồi đáp:
“Vậy sao? Anh ăn cơm nhà chán rồi nhỉ, muốn thử cảm giác ăn kẹo đồng không?”
Nghe tới đây, Phó Gia Minh run rẩy: “Cô...cô muốn gì?”
“Đơn giản lắm.
Dụ Giang Cẩn Huyên, để cô ta cho tôi, thì ít nhất tôi sẽ giữ mạng cho anh”- Masaki Ako biết đã dụ được hắn vào tròng, liền đưa ra chủ ý.
Phó Gia Minh nắm chặt lòng bàn tay, dường như cô ả không muốn cho hắn lựa chọn khác.
Masaki Ako giờ đây đã trở nên khát máu hơn bao giờ hết, sự thù hận đã che mờ đi nhân tính của cô rồi...
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Được, tôi sẽ làm.
Hẹn ở đâu?”.