Mạc Nghiên Xuyên Sách

chương 122: anh chậm một chút (cao h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cung Kỳ Diệp vùi đầu vào hõm vai của Mạc Nghiên, hương thơm quanh quẩn chóp mũi, anh tham lam ngửi hương thơm trên người cô. Mắt đen lạnh như hàn băng trong ngày thường lúc này lại có nhu tình, có áp lực và cả mãnh liệt tình cảm đan xen phức tạp. "Anh rất thích món quà này!"

Phải làm thế nào đây, anh cảm thấy bản thân càng ngày càng không bỏ được Nghiên Nhi... Rốt cuộc là em đã bỏ bùa chú gì với bọn anh khiến bọn anh mê muội em thế này? Đôi tay ôm chặt thân mình nhỏ xinh, cái đầu không ngừng cọ cọ cần cổ bé con, cánh môi thỉnh thoảng in từng vết dây tây trên bờ vai non mềm tuyết trắng.

"Thích thì tốt, được rồi, đừng hôn xuống nữa, ân a...." Dưới sự khiêu khích của môi mỏng cực nóng, ngọn lửa tình dục sâu trong cơ thể Mạc Nghiên lặng lẽ bị đánh thức, âm cuối không tự giác được mà trở nên có chút mơ hồ không rõ.

Cung Kỳ Diệp ngẩng đầu, từng giọt mồ hôi trượt xuống từ trên trán anh, hai mắt nổi lên tình dục, trong giọng điệu tràn ra vài tia ẩn nhẫn: "Nghiên Nhi, anh có thể chứ?"

Bàn tay mềm xoa xoa mày kiếm của anh, mắt đen và môi mỏng cùng với cần cổ. Mạc Nghiên rũ mắt xuống, lông mi hơi hơi run rẩy, lông mi dài ở dưới mí mắt tạo ra hình cung tốt đẹp, một lát sau, cô ngẩng đầu chủ động in lại một nụ hôn trên môi mỏng của anh, cái lưỡi nhút nhát sợ sệt mà khẽ liếm miêu tả hình dáng môi mỏng đẹp đẽ của anh, trong đôi mắt mang theo kiên định cùng với e lệ nhìn chăm chú anh.

Cung Kỳ Diệp nhếch môi, bàn tay cởi áo sơ mi của cô ra, hai đỉnh anh đào tản mát ra hơi thở mê người, ngón tay nhẹ vỗ về tuyết nhũ và khiêu khích núm vú nhô lên, lưỡi dài cuồng dã xâm lược môi đỏ hé mở của cô, thỉnh thoảng từng chút một mút lấy cái lưỡi thơm tho và quấy loạn sự ngọt ngào điềm mỹ của cô khiến cô chậm rãi thả lỏng thân mình dưới nụ hôn của anh. Một bàn tay từ từ dao động dọc theo làn da tuyết trắng xuống đến khu vực thần bí giữa hai chân cô, ngón tay nhẹ nhàng đẩy vào xâm nhập miệng huyệt. Một đốt ngón tay vừa mới cắm vào đã bị gắt gao hút lấy. "Ngoan, Nghiên Nhi, nhẹ nhàng thả lỏng để lát nữa anh mới dễ đi vào."

"Ngô... Hừ... Ân.... Cung Kỳ Diệp... Huhu... Anh chậm một chút.." Ngón cái thô lệ đẩy bụi hoa của cô ra và tìm được viên trân châu bị vùi lấp trong đó, sau đó chậm vân vê, móng tay trêu chọc trân châu. Thấy cô động tình chảy ra một chút mật hoa, anh liền nhân cơ hội cắm một ngón tay khác vào cái miệng nhỏ, hai ngón tay chụm lại với nhau rồi bắt đầu thong thả đưa đẩy, đầu ngón tay hơi gập, anh dùng móng tay ma xát vách tường nộn mẫn cảm

Một cổ khoái cảm không biết từ đâu dâng lên vì bị bỏ thêm ngón tay vào, hoa đế bị mưa rền gió dữ xâm nhập cùng với tiểu huyệt đã khó có thể chịu đựng được sự kích thích như vậy, Mạc Nghiên không ngừng run rẩy theo động tác ra ra vào vào của anh, tiểu huyệt co rút, mật dịch nhanh chóng phun trào ở trong lòng bàn tay của anh.

"Nghiên Nhi, em thật đẹp, còn muốn sao?" Ngón tay đưa đẩy ở trong cơ thể cô để kéo dài khoái cảm, khóe môi hơi cong càng làm tăng vẻ tà mị của anh. Mỗi một cái đưa đẩy, lòng bàn tay đều cọ phải nhục bích làm mật dịch tràn ra nhiều hơn, ngón cái thậm chí còn ý xấu xoa nắn hoa đế.

Cung Kỳ Diệp luân phiên xâm lược khiến thân thể mới vừa trải qua cao trào còn chưa kịp thở dốc nghỉ ngơi thì đã bị buộc hứng lấy càng nhiều vui thích, Mạc Nghiên hừ nhẹ, rên rỉ rách nát. Thanh âm vừa giống như thống khổ lại vừa tựa như vui thích làm khuôn mặt tuấn tú của Cung Kỳ Diệp gắt gao banh, anh nhẹ thở dốc để ẩn nhẫn trụ côn thịt dục huyết sôi trào ở dưới thân. "Cho em... Hừ a... A Diệp, cho em... Ngô ha..."

"Muốn thì liền tự mình tới." Anh cười nhẹ, âm điệu gợi cảm khiến tiểu huyệt của cô co rút lại, Cung Kỳ Diệp kéo khóa quần trói buộc ra rồi đặt bé con uyển chuyển nhẹ nhàng dưới thân ngồi lên trên nam căn, từng luồng mật dịch không ngừng chảy dọc theo côn thịt thô tráng, làm ướt chung quanh lông tóc, quy đầu thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa mẫn cảm của cô. Nghe tiếng khẩn cầu rách nát cùng với rên rỉ dâm đãng liên tục tràn ra từ môi đỏ của cô, môi mỏng của Cung Kỳ Diệp càng thêm mím chặt khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm tà tuấn và cuồng dã.

"Anh... Xấu tính... Ha a... Ân... Ha a..." Mạc Nghiên giận dỗi liếc nhìn anh, mắt hạnh híp lại lây dính một chút nước mắt, điểm điểm sáng lên, giữa đuôi lông mày mang theo quyến rũ mê người, môi đỏ ủy khuất mà chu lên, bàn tay mềm chống ở trên bả vai của anh, thân mình ngồi thật mạnh xuống, cánh hoa nhỏ hẹp nuốt trọn toàn bộ côn thịt thô tráng.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy muahaha ><

Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Ở Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio