Edit & Beta: Ami Cuteo ><
“Chúng ta đi thôi.” Mạc Nghiên xách túi lên rồi nhìn về phía Tiêu Mục Thần và Diệp Hàn Ngự.
Hai người đàn ông ăn mặc tây trang phẳng phiu. Ánh mắt của Tiêu Mục Thần vừa sắc bén lạnh lùng rồi lại vừa tràn đầy thâm tình. Khóe miệng mỉm cười của Diệp Hàn Ngự mang chút lười biếng mê ly. Hai người họ có khuôn mặt tinh xảo giống như được điêu khắc, trời cao chiếu cố làm người khác vừa hâm mộ vừa đố kị.
“Sở Cẩn Húc đâu?” Tiêu Mục Thần nhướng mày nghi hoặc.
“Anh Húc… Em và anh ấy hẹn gặp nhau ở sân bay.” Mạc Nghiên cúi đầu nhìn di động, ngón tay thỉnh thoảng lo âu mà bấm bấm điện thoại. À mà… Khoan đã, nếu anh Húc nhìn thấy hai người này thì có thể đánh nhau hay không a… Phải làm như thế nào đây… Cô còn chưa nói chuyện này với anh Húc.
“Ring ring…” Tiếng chuông thanh thúy đánh thức Mạc Nghiên như đang đi vào cõi thần tiên. Cô mới vừa click mở hộp thư thì liền thấy nội dung Sở Cẩn Húc gửi đến.
“Làm sao vậy?” Diệp Hàn Ngự thấy ánh mắt cô chuyên chú nhìn di động thì không khỏi nghi hoặc tiến lên.
“Anh Húc nhắn công ty đột nhiên mở họp nên tối nay mới đến. Còn em thì bảo anh ấy là nếu không kịp thời gian thì cũng đừng kiên trì chứ chớ vội vội vàng vàng vì sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện trên trên đường đi.” Mạc Nghiên không hề ngẩng đầu lên trả lời anh mà nhanh chóng gửi tin trả lời Sở Cẩn Húc.
“Vậy cũng đúng. Nói với anh ta là không cần chạy tới, an toàn mới quan trọng nhất.” Tiêu Mục Thần chậm rãi tiến lên ôm cô. Tốt nhất là đừng tới, cũng không phải anh trai ruột, không cần phải ngọt ngào như vậy với Nghiên Nhi, cũng không cần thời thời khắc khắc dính ở bên nhau. Anh Húc… Cái từ này thật là chướng mắt.
“Được rồi, có thể đi rồi!” Nghe Sở Cẩn Húc nói sẽ không chạy tới sân bay, Mạc Nghiên thả lỏng tâm trạng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhanh chóng chuyển sang hớn hở.
- - - - - - - -
“À đúng rồi, nếu bác trai bác gái bay qua Pháp thì sẽ đến thăm ba mẹ của Sở Cẩn Húc sao?” Diệp Hàn Ngự xuyên thấu qua kình chiếu hậu nhìn cô.
“…Đúng vậy.” Mạc Nghiên kinh ngạc mà ngẩng đầu nói nhỏ.
“Đang suy nghĩ tại sao bọn anh biết được sao?” Tiêu Mục Thần cười khẽ. Thấy thủy mắt mở to của cô nhìn chăm chú vào bản thân, anh liền cảm thấy thập phần sung sướng. ”Lần trước em có nói Sở Cẩn Húc là anh trai nhà bên, nếu vậy thì hẳn là bác trai bác gái cũng sẽ quen biết ba mẹ của anh ta, hơn nữa, Sở Cẩn Húc lại còn là nhân sĩ thượng lưu nổi danh ở Pháp. Đương nhiên đây là do bọn anh đoán.”
….Vậy nên đây xem như là lời thăm dò của hai người họ sao… Tại sao Tiêu Mục Thần cũng kêu là bác trai bác gái a… Đều là những người không biết xấu hổ lại thích loạn nhận thân…
Bên trong đám người, Mạnh Hinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy con gái bảo bối khả ái của mình. “Nghiên Nghiên! Mẹ ở đây a!”
“Ba đâu mẹ?” Mạc Nghiên tiến lên ôm chặt Mạnh Hinh. Bộ dáng không ngừng cọ cọ làm nũng và yêu thương kiều tiếu của cô làm đáy lòng hai người đàn ông vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.
“Ba con đi lấy chút đồ rồi, di! Hóa ra là Tiêu tổng và Diệp thủ trưởng, chào hai người.” Mạnh Hinh lúc này mới đột nhiên chú ý đến hai người đàn ônh nổi bật và bất phàm phát sáng đang đứng yên lặng ở phía sau con gái bảo bối.
“Chào Mạc phu nhân!” Tiêu Mục Thần mỉm cười lễ phép rồi nhẹ gật gật đầu, đôi con ngươi trong suốt nghiêm túc nhìn chăm chú vào Mạnh Hinh.
“Không biết hai người… Là bồi Nghiên Nghiên tới đây sao?” Mạnh Hinh không ngừng suy đoán trong lòng vì sao hai vị đại nhân vật này sẽ cùng nhau đi tới đây?
“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước, Mạc Nghiên có nhắc tới chuyện muốn đi sân bay tiễn ba mẹ, bởi vậy nên tôi cũng cùng tới đây chào từ biệt hai ông bà. Hàn Ngự là cùng tôi tới.” Tiêu Mục Thần hướng về Mạnh Hinh rồi chậm rãi trả lời. Với thân phận của mình thì anh không cần giải thích nhiều như vậy với người khác nhưng đây là mẹ ruột của Nghiên Nhi nên tất nhiên là không giống với những người khác.
“Thật ngại quá, Nghiên Nghiên nhà tôi có đôi lúc thích làm nũng.” Trong lời nói tuy rằng mang chút khiển trách đối với tính cách của Mạc Nghiên nhưng trên khuôn mặt Mạnh Hinh lại tràn ngập tình thương của mẹ và giữ gìn con gái.
“Sao có thể a? Tôi thấy Mạc Nghiên làm việc rất nghiêm túc, rất nhiều chuyện trong hội nghị tôi thực yên tâm giao cho cô ấy xử lý.” Khóe mắt đuôi lông mày của Tiêu Mục Thần hàm chứa ý cười, đáy mắt toàn là tán thưởng.
…Lại đang gạt người…. Rõ ràng là cô chỉ mới tới công ty có vài lần mà thôi, Mạc Nghiên không ngừng oán trách anh dưới đáy lòng… Nhưng có điều… Không thể phủ nhận chính là cô làm việc thật sự rất nghiêm túc!
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Mọi thắc mắc hay có gì muốn hỏi thì vui lòng ib qua page fb của team để được giải đáp nhé ^^ Còn khoảng - chương nữa thì Nghiên tỷ chạy muahaha >< Mà bớt đọc chùa dùm team =))
Truyện convert hay : Trọng Sinh Tám Vạn Năm