Mạc Nghiên Xuyên Sách

chương 167: thật không thoải mái!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Ami Cuteo ><

Mộc Trạch Uyên cởi áo khoác ra tháo nút thắt trên cổ áo, da thịt màu mật ong như ẩn như hiện làm người ta không muốn dời tầm mắt: "Đang nói chuyện gì thế?" Nhìn Lẫm Lẫm nằm bên cạnh tự đùa nghịch cái đuôi, anh hơi nhướng mày kiếm, đôi mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

"Xử lý xong rồi?" Mạc Nghiên nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.

Mộc Trạch Uyên ngồi xuống ở bên cạnh Mạc Nghiên xong tháo mắt kính, hai ngón tay xoa nhẹ trên trán, trong giọng nói thanh lãnh mang chút mỏi mệt. "Ừm, mới vừa xử lý xong một vụ án."

Mạc Nghiên nhẹ nhàng vỗ vai Mộc Trạch Uyên rồi vui thích nói: "Nằm xuống đây, em xoa bóp giúp anh." Nói xong, cô ấn đầu anh vào trong lòng ngực, ngón tay mềm nhẹ mát xa huyệt đạo trên trán anh.

Tư Đồ Dịch mắt lạnh nhìn Mộc Trạch Uyên bá chiếm vị trí vốn thuộc về mình. Lúc anh chuẩn bị mở miệng nhắc nhở thì nhìn thấy Mộc Trạch Uyên đầy mặt mệt mỏi nên liền thấp giọng thở dài: "Anh đem Lẫm Lẫm đi ăn đây!"

Ngón tay linh hoạt xoa bóp trên đầu Mộc Trạch Uyên, ấn ấn ở cổ anh để giảm bớt cơ bắp căng chặt, mùi hương thanh nhã chậm rãi luồn vào chóp mũi, ngũ quan lạnh lùng thâm thúy không hề còn đường cong khắc nghiệt mà chỉ có vẻ gợi cảm và nguy hiểm bất tận. Lúc anh nhắm mắt thế nhưng thật giống một cậu con trai mới lớn.

Hồi lâu sau, Mộc Trạch Uyên nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại không hỏi anh... Chuyện hôm nay?"

"Đang chờ đến khi anh muốn nói."

"Hôm nay, sau khi xử lý xong vụ án kiện tụng kia thì nhìn thấy... Một tên học sinh nhà giàu cùng với một người vợ đang để tang chồng đến thưa kiện nhau... Đoán xem là ai thắng....." Mộc Trạch Uyên nâng cánh tay lên, mu bàn tay hơi cọ cọ trán, mắt xanh nhìn chằm chằm đèn treo kim bích huy hoàng trên trần nhà, giọng điệu bình đạm nói: "A... Xem ra là Nghiên Nhi cũng biết là ai thắng a.... Tại sao trên thế giới này lại có loại người như thế tồn tại a?... Xùy..."

"Cho nên mới cần anh thay người ta mở rộng chính nghĩa." Bàn tay non mềm nhẹ vỗ về gương mặt anh, đôi mắt ngân ngấn nước vọng vào mắt xanh như lốc xoáy, đáy mắt cô hàm chứa nhu tình và sự cổ vũ.

Khóe miệng Mộc Trạch Uyên từ từ nhếch lên. Anh hơi nghiêng người vùi đầu vào bên hông cô và tham lam hưởng thụ ôm ấp ấm áp từ cô, sau lưng là từng chút vỗ về mềm nhẹ.

"Gao ô!" Tiếng gầm quen thuộc vang lên ở bên tai hai người. Lẫm Lẫm sau khi ăn uống no đủ xong thì lại về tới bên cạnh Mạc Nghiên, mắt lam hung ác nheo lại nhìn vị khách không mời mà đến bá chiếm bảo tọa dành riêng cho nó kia.

Lẫm Lẫm ưu nhã bước qua kiện eo của Mộc Trạch Uyên rồi dẫm thẳng lên ngực anh. Thấy anh không hề có ý nhường chỗ, nó có chút bực bội đi qua đi lại không ngừng, thỉnh thoảng còn "không cẩn thận" mà dùng móng vuốt sắc bén cào rách áo sơmi xa hoa được đặt thiết kế riêng.

Đôi mắt đen lạnh lùng thẳng tắp nhìn về phía hổ con, môi mỏng mím chặt, sau đó ngẩng đầu có chút ủy khuất thấp giọng lẩm bẩm: "Quần áo em tặng cho anh bị nó làm hỏng rồi..."

"Chậc chậc! Lẫm Lẫm, đừng nghịch ngợm, ngoan ngoãn nằm một bên đi." Mạc Nghiên có chút bất đắc dĩ liếc Lẫm Lẫm đang mở to mắt lam đầy nước xanh thẳm như lưu li đáng thương hề hề nhìn cô làm người ta không đành lòng khiển trách.

Tư Đồ Dịch vòng hai tay trước ngực rồi chậm rãi đến gần, trên mặt treo tươi cười không có ý tốt: "A Uyên, đó là do mày không hiểu chuyện! Sao lại so đo với một con hổ con a?" Ánh mắt có chút không tán đồng nhìn Mộc Trạch Uyên với sắc mặt xanh mét, cánh môi không ngừng phun ra lời trào phúng.

"A, sao tao lại cảm thấy nên mài móng vuốt của nó một chút để tránh ngày nào đó làm bị thương Nghiên Nhi." Nói xong, Mộc Trạch Uyên đứng dậy xách hổ con đang giương nanh múa vuốt trước ngực lên, sau đó cầm lấy công cụ ý muốn động thủ nhưng ngay lập tức lại bị tiếng kêu rên thê lương làm kinh ngạc một chút. "Ngao ô... Ngao...."

Mạc Nghiên ôm Lẫm Lẫm vào trong lòng ngực, đầy mặt không vui nhìn hai người đàn ông. Hổ con trong lòng ngực không ngừng run lẩy bẩy khiến cô cảm thấy không đành lòng: "Đã nói là đừng khi dễ nó mà, các anh thật là... Hừm..." Bất chợt, cô xoay người đi hướng trên lầu.

Mà ngay lúc này, Lẫm Lẫm chui đầu hổ ra từ cổ tay của Mạc Nghiên rồi nhe hàm răng nanh nhìn hai người đàn ông đang tức giận xanh mét, móng vuốt nhỏ và cái đuôi không ngừng múa may trong không khí. Thật không thoải mái!

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Hihi ><

Truyện convert hay : Một Đời Khuynh Thành

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio