Những lời nói của Lâm Ngọc rất bình thường, thậm chí đã suy diễn trong đầu của Lãnh Huân không chỉ một hai lần khi anh phát hiện ra tình cảm đặc biệt của mình dành cho Đường Lạc và định cho cả hai một cơ hội, nhưng khi nghe thấy những lời nói này qua đôi tai mình, anh cảm thấy nó trở thành một con dao sắc nhọn, xẻ thịt lóc da, vết thương cứ rỉ máu không ngớt, đó là cái anh sợ hãi phải đối diện nhất, đột nhiên có một người vạch vết thương ra trước mặt, anh chỉ còn có thể lặng thinh sững sờ.
Thì ra, vấn đề vẫn tồn tại, anh vẫn không thể vượt qua trở ngại này, để tiếp nhận một tình cảm ngọt ngào mà anh vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay.
Anh không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ này, luôn tránh né ánh mắt từ đối phương, bản thân anh vẫn còn tự ti với chính mình, chưa đủ dũng cảm để đối diện với bà, hay nói đúng hơn là đối diện với nỗi tự ti về bản thân mình.
Ai chưa từng trải qua tuổi trẻ? Lâm Ngọc cũng vậy, bà cũng có một tuổi trẻ phóng khoáng và điên cuồng, nhưng xuất phát từ lập trường của một người mẹ, điều bà phải suy nghĩ đầu tiên chính là hạnh phúc của con gái, khi nói ra những lời nói có phần cay nghiệt đó, một phần nào đó bản thân bà cũng cảm thấy tội lỗi, nhưng một phần khác bà vẫn mong muốn chàng trai thể hiện một quyết tâm gì đó vững vàng và khác biệt so với dự tính của bà, cái ngông nghênh và tự tin của tuổi trẻ, để bà có một quyết định khác, một xem xét khác, nhưng cái nhận được từ cậu ấy lại là một sự thất vọng và tiếc nuối.
"Cháu hiểu ý của cô rồi, cháu biết phải làm gì rồi, cháu không cần tiền, xin cô cho cháu chút thời gian.."
Lãnh Huân nói ra những lời này, tim như thắt chặt, mặt mày có chút thất thần, quyết định đưa ra có phần vội vàng, nhưng có lẽ đây là quyết định tốt cho cả hai, anh thấy thế!
"Bao lâu?"
Lâm Ngọc chợt cảm thấy hơi mệt mỏi, giọng bà trầm xuống hỏi.
"Một tháng, đợi sau khi cuộc thi nhảy toàn quốc kết thúc!"
Lãnh Huân cắn răng nói thật đanh thép, việc đã quyết định thì làm theo, mặc dù biết rằng anh sẽ hối hận rất nhiều vì quyết định này.
"Hi vọng cậu không khiến tôi đợi lâu!"
Bà biết mình giờ này thật tồi tệ, nhưng tất cả là vì con gái, việc ác này hãy để mình bà gánh vác là đủ, vả lại, chàng trai này hiện tại vẫn chưa phải là người lý tưởng cho Đường Lạc, cậu ta cần để cho cuộc sống rèn luyện thêm..
Đường Lạc dạo này hay ghé thăm nhóm Crew và theo dõi tình hình tập luyện của nhóm.
Ai cũng khí thế hừng hực, đầy nhiệt huyết và lăn xả.
Riêng Lãnh Huân, hình như sau buổi tiệc hôm đó, cô thấy anh có hơi khác lạ so với lúc trước, như lo sợ đánh mất một điều gì đó, cư xử với cô cũng trở nên ân cần hơn.
Dĩ nhiên là cô rất vui vì sự thay đổi tích cực này, cô biết cả hai chỉ còn chờ một thời cơ, một dịp giải bày tâm sự của nhau, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô háo hức không thể chợp mắt, nhớ đến đôi mắt u uất chất chứa nỗi niềm của anh ấy, trái tim của cô bất giác lại loạn nhịp:
"Lãnh Huân..
Lãnh Huân.."
Chỉ nửa ngày không gặp, tâm trí cô lại bay đến phòng tập của nhóm, nếu tiếp tục như vậy chắc cô nghĩ mình sẽ phát điên mất, mấy ngày này cô cũng chẳng còn tâm trí học hành.
Chỉ còn một ngày nữa là cuộc thi bắt đầu, sau một chuỗi ngày dài tập luyện cực khổ, một ngày trước khi thi đấu Lãnh Huấn muốn mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt, bốn thành viên còn lại nhảy cẫng lên vì sung sướng, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Còn lại Lãnh Huân và Đường Lạc, không khí xung quanh chợt có chút yên ắng khiến hai người trở nên lúng túng không biết phải làm sao, Lãnh Huân lặng đi một lúc, chủ động phá vỡ sự im lặng nói:
"Mình cùng đi dạo biển nhé! Từ lúc gặp nhau đến giờ anh chẳng dẫn em đi đâu chơi, suốt ngày bận rộn với công việc, em.."
Câu nói của Lãnh Huân chưa dứt, Đường Lạc đã xen vào bào chữa ngay cho anh.
"Không sao, không sao, được tham gia xem mọi người tập luyện là một phúc lợi của em, ý em là.."
Bình thường một cô gái hoạt bát nói năng tự tin như Đường Lạc hôm nay bất ngờ lắp bắp, nói một câu bình thường trôi chảy cũng không hoàn thành nổi.
"Đi thôi, đồ ngốc!"
Lãnh Huân dùng tay đẩy nhẹ trán của Đường Lạc, đợi khi cô kịp phản ứng thì anh đã đi được mười mấy bước, ngoảnh mặt lại mỉm cười nói:
"Đi thôi, ngốc ạ!"
Lãnh Huân bình thường rất ít cười, khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Đường Lạc, anh bất giác nở nụ cười với cô, sau một phút sững người vì nụ cười bất chợt ấy, cô cũng mỉm cười, nói:
"Ngốc gì mà ngốc, anh đợi em chút chứ! Biết mình chân dài còn đi nhanh thế, kêu con dân chúng con sống sao đây?"
Quãng đường đến biển mọi khi rất xa và dài, nhưng hôm đó không biết tại sao, Lãnh Huân thấy nó như ngắn lại, phải chi con đường đó đi mãi không đến đích, phải chi anh và cô ấy có thể duy trì khoảnh khắc đó mãi mãi thì hay biết mấy! Phải chi!
.