Ánh nắng chiều tà chiếu rọi qua ô cửa sổ, gửi vào trong phòng nét bừng sáng ấm áp gây ngủ gật, một cô gái có gương mặt người Châu Á tuổi trạc đôi mươi, mũi cao môi đỏ chúm chím, miệng lúng liếng đồng điếu dễ thương, tóc búi cao để lộ chiếc cổ thon nhỏ trắng ngần, đặc biệt đôi mắt to đen lay láy rất có hồn, rất cá tính.
Hình dáng của cô dưới ánh sáng vàng vọt của nắng chiều như làm mờ đi những đường nét quanh người, nhưng mãi mãi khắc sâu trong tâm trí của người đàn ông HL không rời mắt khỏi cô từ nãy giờ.
Đường Lạc đang loay hoay dọn dẹp phòng tranh, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cô ở đây, nên cô tranh thủ làm tốt mọi việc trước khi về nước.
Công việc này dù gì cô cũng đã làm được gần một năm, người đàn ông ngồi ở phía sau cô chính là ông chủ người HL của cô - một họa sĩ cũng là chủ phòng tranh này, anh đối xử với cô rất tốt, cư xử rất lịch thiệp và nhã nhặn, không có chút gì xấu tính của một người làm nghệ thuật như bên ngoài vẫn đồn đãi.
Cho dù cô biết rằng mình có thể sẽ không đến đây nữa, nhưng dẫu sao trước khi từ biệt cũng phải thu xếp tốt mọi việc, một mặt để đáp lại sự chiếu cố tốt bụng của người ta, mặt khác để lại ấn tượng tốt cho nhau khi rời xa.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, cô mỉm cười chào từ giã ông chủ, bóng dáng xinh xắn của cô từ từ khuất sau tán cây sồi rậm rạp, để lại cái tiếc nuối ngẩn ngơ của kẻ si tình chôn chặt nỗi niềm với phòng tranh của mình.
Mặc dù nơi này rất tốt, người ở đây cũng rất thân thiện và tốt bụng, nhưng trong thâm tâm của Đường Lạc, chỉ có nơi có người ấy mới là nơi thích hợp nhất dành cho mình.
Trong một năm nay mặc dù ở nước ngoài nhưng cô không lúc nào không theo dõi thông tin của người ấy.
Đúng như dự đoán của cô, người ấy chỉ trong vỏn vẹn mấy tháng đã vụt sáng thành một ngôi sao nổi tiếng, cô vừa thấy tự hào, vừa thấy lo sợ người ấy sẽ bị người khác cướp mất, tin đồn về người ấy và một diễn viên nữ khiến cô đứng ngồi không yên, dù dặn lòng là hãy quên người ấy, nhưng tâm trạng cứ xao xuyến bồi hồi, càng cố quên thì hình bóng người ấy càng in rõ trong tâm trí.
Cuối cùng, trái tim đã chiến thắng lý trí, cô quyết định về nước để tìm kiếm đáp án, cho dù có đau khổ thì cô cũng cảm thấy mình đã hết mình với thanh xuân, không thấy hối hận sau này.
Và trong lòng cô, việc của Mạc Lam vẫn canh cánh một nỗi, đã đến lúc cô cũng phải có một lời giải cho bài toán trốn tránh dành cho người chị yêu quý của mình.
Đường Lạc đi ra khỏi cổng sân bay, chuyến bay của cô đáp cánh sớm hơn dự định, khi cô vừa bước ra, thì một chuyến bay khác hành khách cũng lũ lượt đi ra.
Từ xa ánh mắt cô đã nhanh chóng nhận ra được đối phương: "Lãnh Huân!"
Thời gian thật sự có thể thay đổi một người rất nhiều, Lãnh Huân trong ký ức cô đã thay đổi thành một ngôi sao bảnh bao, khí chất ngời ngời.
Vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt trầm buồn đó, nhưng giờ đây đã lột xác thành một soái ca vạn người mê.
Còn đối với Lãnh Huân, chỉ một năm không gặp, cô bé yêu đời của anh đã trở thành một cô gái chững chạc hơn, vẫn đôi mắt to đồng điếu lúng liếng dễ thương đó, có điều trông nét mặt có chút phảng phất nỗi u buồn, ai đã làm cho Đường Lạc của anh trở nên như thế? Hay là việc học ở nước ngoài quá vất vả? Anh ước gì có thể gánh vác được phần nào thay cho cô ấy!
Ánh mắt hai người chạm nhau tựa như một thỏi nam châm hút chặt lấy nhau, cảnh tưởng xung quanh trở nên nhạt nhòa, tiếng ồn ào cũng lui dần, hai cặp mắt chất chứa bao nỗi niềm cần sẻ chia, nhưng không thể nào thực hiện, giữa họ là một dòng người gồm đám đông ký giả, người hâm mộ, những kẻ tò mò nhìn thấy người nổi tiếng xuất hiện ở sân bay..
Đường Lạc bị cảnh tượng xung quanh lôi kéo trở về thực tại, sực nhớ là mình phải tỏ ra giận dỗi Lãnh Huân, trong bụng thầm trách mình tại sao lại mất lập trường đến vậy, thấy anh ấy bị vây chặt bởi người, đến cả nhìn mặt cũng khó, cô chợt cảm thấy mình như người thừa thãi, một chút hậm hực, một chút uất ức, cô rảo nhanh bước chân đi đến chỗ hẹn với Mạc Lam, nếu cô đã quyết định phải cho mình một đáp án, thì thời gian còn nhiều, rồi sẽ có thời gian dành cho cô và Lãnh Huân gặp mặt, lúc ấy cô sẽ từ từ "tính sổ" với anh ta!
Lãnh Huân bất chấp tất cả bỏ mặc người quản lý và người hâm mộ của mình để chạy khỏi đám đông tìm kiếm Đường Lạc.
Ai cũng bất ngờ với thái độ có phần khác thường của anh, vì chưa bao giờ gặp Lãnh Huân cư xử theo kiểu phóng túng bất lịch sự như thế, hình tượng của anh lúc nào cũng là tiến lui chuẩn mực và hoàn hảo.
Người quản lý của anh thoáng nhìn theo hướng anh chạy đi rồi nhanh chóng bình tĩnh, giấu đi sự lo lắng trong đáy mắt, mỉm cười giải thích khéo léo để vẹn lại câu chuyện đột ngột mất kiểm soát lúc nãy.
Chính anh cũng tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng có thể quên đi cô ấy, chôn chặt ở đáy lòng, đặc biệt là khi con đường sự nghiệp của anh ngày càng thuận lợi, cơ hội gặp gỡ với nhiều cô gái trẻ đẹp khác nhau.
Nhưng khi chạm mặt với cô ấy, mọi cảm xúc giấu kín trong lòng lại bản năng thổn thức như đóa hoa đón gió xuân, chẳng thể ngăn cản việc bung nụ nở rực.
Cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không phải là người tốt nhất, nhưng lại là người khiến anh không lúc nào nguôi ngoai khi nhớ tới.
Anh có thể hoàn toàn bắt đầu với một cuộc tình mới, nhưng anh không biết tìm người ấy ở phương nào! Anh cố tìm, nhưng gặp ai cũng thấy giống cô ấy, nhìn kỹ lại không phải.
Lần trước khi gặp mặt cô diễn viên tên Lã Bích Nhi thì phải, chẳng qua là đôi mắt to có nét giống cô ấy, anh chỉ ngẩn người ra để nhớ đến, thì người ta đã gán ghép anh với cô ta, nhưng đối với anh, cho dù có một chị em song sinh giống Đường Lạc như hai giọt nước, thì đó cũng không phải là người anh mong muốn.
Kẹo Lạc của anh, độc nhất vô nhị, chỉ có cô ấy mới mang lại cảm giác ngọt ngào, ấm áp cuộc sống vốn thiếu sắc màu và hương vị của anh!
.