Long Đường.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, ánh sáng êm dịu, trước cửa đại môn chỉ thấy một hình bóng xinh đẹp đang đi qua đi lại, khi thì dừng cước bộ, đưa mắt nhìn về phía trước.
Bộ dáng kia dập dồn, bất an, làm Liên Hương ở bên cạnh có chút buồn cười, đây chính là Đại tiểu thư luôn luôn bình tĩnh của Long Đường – Long Phiêu Phiêu.
Hiện tại tiểu thư thật giống như một con ruồi không phương hướng, con quay bình thường ở cửa không biết làm sao.
“ Tiểu thư, tứ tiểu thư cũng không phải là tiểu hài tử nữa, nàng nhất định là có việc trì hoãn nên mới khuya như vậy rồi còn chưa có trở về.”
Long Phiêu Phiêu ngoái đầu nhìn lại, liếc Liên Hương một cái, dậm chân mạnh nói: “ Thanh Thanh cũng thật sự là kì cục, cho dù không bắt được Ưng vương, cũng có thể là đã trở lại. Đã trễ thế này, nàng một mình ở bên ngoài, làm cho ta như thể nào có thể không lo lắng.”
Trên người Thanh Thanh một chút Long thần khí đều không có, nếu gặp phải chuyện gì…
Không được, càng nghĩ lại cảm thấy không thể an tĩnh nổi, Long Phiêu Phiêu rốt cuộc không chịu nổi muốn đi ra ngoài tìm.
Liên Hương nhìn thấy Long Phiêu Phiêu bước xuống dưới đài, sợ tới mức bước lên phía trước ngăn cản: “Tiểu thư, người đừng vội, tứ tiểu thư hẳn là…”
Liên Hương nói xong, khóe mắt nhìn cách đó không xa, một thân ảnh chậm rãi bước tới, thanh âm không kìm nổi nói to: “Là tứ tiểu thư trở lại, tứ tiểu thư, là tứ tiểu thư…”
Long Phiêu Phiêu nghe được âm thanh của Liên Hương liền quay người lại, quả nhiên là Long Thanh Thanh…
Lo lắng dần dần biến mất, thay vào đó là tức giận, Phiêu Phiêu lao xuống bậc thang, đứng trước người Long Thanh Thanh nói: “ Tại sao bây giờ mới trở về?”
“ Phiêu Phiêu, Ưng vương không bắt được.” Long Thanh Thanh nhíu mi, cúi đầu, vì chính mình vô năng mà nhéo góc áo, “ Ta thật là muốn cố gắng bắt được Ưng trảo vương nhưng là…, ta quả nhiên vẫn không được.”
“Tayngươi, là có chuyện gì xảy ra?” Long Phiêu Phiêu căn bản không để ý tới Ưng vương hay không Ưng vương, ánh mặt tinh nhanh nhìn thấy trên tay Long Thanh Thanh hiện lên một mảng máu hồng, “ Bị thương sao? Là vì Ưng trảo vương?”
“ Này…”
Long Thanh Thanh nhìn hồng phiếm trên tay, đây là từ vết thương của nam tử kia đi.
“ Bắt không được Ưng vương vậy trở về, ta giúp ngươi là được, hiện tại như thế nào lại còn bị thương?”
Phiêu Phiêu oán giận hơn nữa, giữ chặt tay của Long Thanh Thanh, đi về cửa đại môn cũng không quên phân phó: “ Liên Hương, chuẩn bị thuốc trị thương.”
“ Dạ, tiểu thư.”
Liên Hương đáp lời, dẫn đầu đi vào đại môn.
Thanh Thanh nhìn chính mình bị Long Phiêu Phiêu kéo, trên mặt khẽ nở một nụ cười ấm áp…
Phiêu Phiêu quay người lại nhìn Thanh Thanh đang cười tươi, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “ Ngươi a, bây giờ mà vẫn có thể cười được, ngươi biết ta lo lắng cho ngươi thế nào không? Xem ra, lần sao vẫn là ta đi cùng ngươi.”
“ Đã biết.”
Thanh Thanh nhẹ nhàng gật gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Phiêu Phiêu đã nguôi giận…
Muội cũng sắp thi học kì rồi, trước Nô-en một hai ngày là xong à, vì vậy muội làm biếng một chút nha. Nô-en sẽ có thật nhiều quà tặng mọi người. LOVE ALL!!!
Người lớn thật là khó hiểu.
Thiên nhiên thật là đẹp.
Thật là thích mỗi buổi sáng đều lên tầng trên cùng của trường ngắm cảnh bình yên của xóm làng cùng với cò trắng.
Cả nhà ngủ ngon nha!