- -----
Chương : Thích Ngôn Thương đuổi tới.
Sau khi Phương Nhu nói hết.
Mộ Thiển mới biết Phương Nhu lại một mình chịu đựng áp lực lớn đến vậy.
Ting ting...
Trong đại sảnh bỗng vang lên âm thanh thông báo: “Các hành khách và các bạn, chuyến bay từ Hải Thành đến nước C mang số hiệu T bắt đầu kiểm tra vé...”
“Chị Mộ, em phải đi rồi.”
Phương Nhu ôm cô bé đứng lên, đau lòng nhìn Mộ Thiển, sau đó cô ấy ôm lấy cô thật chặt.
“Em xin lỗi, em biết một khi em rời đi, Thích Ngôn Thương sẽ oán hận chị, nhưng có anh Mặc ở đó, anh ấy cũng không thể làm gì chị được.”
Cô ấy kéo hành lý để ở bên cạnh, ôm lấy cô bé đi ra khỏi phòng chờ.
Lúc đầu còn nghĩ làm sao để giữ Phương Nhu lại, nhưng giờ Mộ Thiển lại trầm mặc.
Bởi vì cô biết, Phương Nhu và Thích Ngôn Thương đã xa cách thiên sơn vạn thủy chứ không phải chỉ là một khe hở đơn giản như thế.
Con đường xa xăm, trải rộng đầy bụi gai và gian nan, nếu không mở ra một con đường thênh thang, thì cô và Thích Ngôn Thương mãi mãi không thể thành chính quả.
Cô đi theo sau Phương Nhu, cùng ra khỏi phòng chờ rồi đi về phía cửa soát vé.
“Chị Mộ, em đi đây.”
Đứng trước cửa check in, Phương Nhu quay đầu vẫy tay với Mộ Thiển, gượng nở nụ cười.
Mộ Thiển hơi gật dầu, nhưng lại không nói gì.
“Phương Nhu.”
Trong giây phút đó, trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng hét lớn.
Âm thanh đó vang vọng quanh đại sảnh, khiến không ít người phải quay đầu nhìn sang.
Nó quen thuốc đến mức Phương Nhu vừa nghe là biết ngay đó là ai.
Cô quay đầu lại nhìn theo hướng âm thanh thì thấy Thích Ngôn Thương mặc chiếc áo len vội vàng chạy về phía cô.
Trong lòng Phương Nhu hơi căng thẳng, cô vội chạy tới người đang xếp hàng trước mặt mình: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, tôi có thể đi trước được không?”
Để tránh Thích Ngôn Thương, Phương Nhu bất đắc dĩ phải chen ngang đến chỗ soát vé, đưa vé máy bay cho người kiểm tra rồi thuận lợi đi qua cửa check in.
“Em nghĩ mình sẽ thoát được sao?”
Thích Ngôn Thương lao tới, băng qua cửa soát vé.
Bảo vệ bên cạnh nhìn thấy vậy thì xông tới muốn kéo Thích Ngôn Thương lại, nhưng lại bị quản lý sân bay gọi to: “Không cần để ý đâu.”
Bảo vệ ở sân bay làm việc có trách nhiệm đã nhiều năm, lần đầu chứng kiến một tình huống như thế.
Nhưng nếu cấp trên đã lên tiếng, họ chỉ có thể lui về, yên lặng đứng bên.
Mà cùng lúc đó, phòng chờ chuyến bay lại vang lên âm thanh thông báo: “Các hành khách và các bạn, chuyến bay từ Hải Thành đến nước C mang số hiệu T phải lùi lịch cất cánh do thời tiết, mong mọi người thông cảm vì sự bất tiện này.”
Cái gì gọi là vì thời tiết?
Chẳng qua Thích Ngôn Thương đã gọi điện cho ông chủ của sân bay Bắc Thành, hạ lệnh bắt buộc phải thông báo như vậy.
Thích Ngôn Thương chạy tới trước mặt Phương Nhu, kéo cô lại: “Em định trốn đi đâu, hả?”
Người đàn ông nọ hừng hực lửa giận, giật vé máy bay ở trong tay cô, nhìn tên chuyến bay, đôi mắt anh hơi híp lại, có lẽ là vì quá tức giận, ngay cả thớ cơ trên gương mặt cũng run lên theo.
“À, Lý Linh?”
Còn sửa tên lại!
Muốn trốn khỏi tầm mắt của anh sao?
“Anh trả vé máy bay cho em!”
Phương Nhu ôm con bằng một tay, tay kia muốn giật lại vé máy bay, cô tức giận trợn mắt nhìn Thích Ngôn Thương: “Thích Ngôn Thương, thả em đi đi, em mệt mỏi lắm rồi.”
Không giận dỗi chất vấn như trong tưởng tượng, tâm trạng của cô lại quá mức ôn hòa.
Chỉ là trong vẻ ôn hòa đó toát lên mấy phần thương cảm và bất đắc dĩ.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Ai cho phép em đi, hả?”
Người đàn ông với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng vô cùng tức giận, bàn tay anh siết chặt lấy cổ tay cô, nắm chặt trong tay: “Sao nào, em quên chuyện năm đó rồi sao? Lúc kết hôn anh đã nói với em là, khi kết hôn với Thích Ngôn Thương anh, mãi mãi em đừng mơ biết mất trước mặt anh.”
Lần đầu tiên trong đời anh không thể làm gì một người phụ nữ, cũng không biết nên làm sao mới tốt.
“Vậy sao, anh lại muốn kéo em về, lấy xích sắt buộc em bên cạnh như con chó hay sao?”
Phương Nhu vẫn không tức giận mà ngược lại cô còn cười tự giễu.
“Anh...”
Thích Ngôn Thương nghẹn họng, đôi đồng tử rực lửa toát lên ánh lửa hừng hực, rồi dần bị thay thế bởi sự đau lòng và không nỡ.
“Không dám hay là không nỡ?”
Nếu đã chọn rời đi, Phương Nhu cũng đã chuẩn bị xong hết thảy, cô không muốn tiếp tục rối rắm nữa, nên nói thẳng: “Ngày hôm nay, trừ khi anh trói em lại, bằng không em sẽ không quay về với anh.”
Thích Ngôn Thương, một năm qua ở bên anh em đã chịu đựng đủ lắm rồi, em mệt lắm, không muốn tiếp tục cùng anh nữa.
Anh có thể giơ cao đánh khẽ được không, thả em đi? Bên cạnh anh không phải có Diêu Nguyệt Như đó sao, hai người rất xứng đôi, là kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp.”
“Em câm miệng.”
Thích Ngôn Thương nổi trận lôi đình: “Muốn anh giải thích với em bao nhiêu lần nữa, anh và Diêu Nguyệt Như không hề xảy ra chuyện gì cả.”
Hai người đứng đó, cửa xét vé ngăn cách với hàng người, cho nên không ai có thể vây quanh nhìn bọn họ.
“Có cũng được mà không có cũng chẳng sao, em ngại anh bẩn lắm.”
Phương Nhu ôm đứa bé trong lòng, cố gắng kìm nén tâm tình của mình: “Thích Ngôn Thương, anh xem thử xem anh giống kiểu người gì? Vì hiểu lâm của nhà họ Thích các anh mà hại chết mẹ em, bởi vì sự bất lực của anh mà hại chết Tiểu Thang Viên, bởi vì nhà họ Thích ghét em mà suýt chút nữa em chết trên bàn mổ.
Ở bên anh em như bị trầm cảm.
Giờ uống thuốc nên mới khống chế được tâm tình, anh không thể tha cho em một mạng hay sao?”
Mặc dù cô nói vậy cố ý để cho Thích Ngôn Thương nghe, nhưng nó cũng kích thích và làm Phương Nhu chịu tổn thương, lòng cô như bị ai siết chặt đến mức đau đớn không thở nổi.
“Có phải ông Thích buộc em rời đi không?”
Trong lòng anh đã có suy đoán mơ hồ.
“Ha ha.”
Phương Nhu nở nụ cười: “Nếu nói vậy có thể khiến lòng anh bình ổn hơn, bớt áy náy hơn thì anh có thể cho là như thế.”
Đột nhiên cô vung tay lên, thoát khỏi sự kìm kẹp của Thích Ngôn Thương: “Nghĩ được chưa, muốn thả em đi hay tiếp tục đưa em về? Thích Ngôn Thương em nói cho anh biết, chỉ cần anh đưa em quay lại, có cơ hội em sẽ đi ngay.
Trừ khi anh mãi mãi nhốt em ở nhà, mãi mãi.”
Từ sau chuyện Tiểu Thang Viên, mỗi ngày Phương Nhu đều lấy nước mắt rửa mặt, đắm chìm trong đau buồn không cách nào kiềm chế.
Giờ đây cô bỗng trở nên tuyệt tình lãnh đạm, nhất thời Thích Ngôn Thương lúng túng không cách nào thích ứng.
Chưa từng yêu ai khiến Thích Ngôn Thương lúng túng tay chân, anh không biết mình phải làm gì với Phương Nhu.
Để cô đi? Anh không muốn.
Không cho đi? Anh lại sợ Phương Nhu muốn bỏ trốn mọi lúc mọi nơi, anh càng không thể nhốt cô lại được.
“Rốt cuộc em muốn anh làm gì mới bằng lòng tha thứ cho khuyết điểm của anh? Anh biết mẹ em chết cũng một phần vì nhà họ Thích, anh biết Tiểu Thang Viên mất là do anh vô dụng, ban đầu anh không bảo vệ em thật tốt, khiến em suýt chết trên bàn mổ, anh biết anh từng khiến em chịu nhiều đau đớn.
Nhưng em ở lại đi, cho anh một cơ hội, để anh bù đắp lại những sai lầm trước kia.”
Thích Ngôn Thương nắm chặt lấy tay Phương Nhu, siết chặt không buông.
“Tiểu Nhu, từ khi anh biết mình yêu em, trên thế giới này Thích Ngôn Thương anh chỉ yêu có một người phụ nữ.
Dù là chân trời góc bể anh cũng không muốn em rời khỏi tầm mắt của anh.
Nhớ ngày ấy Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển kết hôn, Mặc Cảnh Thâm đã giao hết toàn bộ tài sản của mình cho Mộ Thiển..